"Chuyện Người Con Gái Nam Xương" kể về người con giá Vũ Nương, có phẩm cách và tư dung tốt đẹp được gả cho Trương Sinh. nhỏ và chăm sóc mẹ già, ma chay cho mẹ khi bà mất. Hàng đêm, Vũ Nương thường chỉ bóng mình trên vách bảo với con đấy là cha Đản. Trương Sinh
Maria, con gái lớn của HLV Pep Guardiola khiến fan Man CIty "phát cuồng" vì vẻ đẹp nóng bỏng, gợi cảm. Trong khi người cha sở hữu sự nghiệp bóng đá lẫy lừng trên tư cách cầu thủ lẫn HLV, Maria cũng là nhân vật có tầm ảnh hưởng với giới trẻ trên mạng xã hội. Mỹ nhân 21
Hôn nhân chính trị và hạnh phúc bất ngờ. Tiểu nương tử nhà tướng quân được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của tác giả Yên Ba Giang Nam. Phim kể
IBBM. Cùng đọc truyện Gả Cho Cha Của Nam Chính của tác giả Cửu Nguyệt Vi Lam tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Song khiết, Xuyên sách, Hào môn thế gia, Nữ phụ, Trạch đấu, Sảng văn, Trâu già gặm cỏ non, Xuyên thành vai ác, Kim bài đề cử, Vả mặt, 1v1, Nữ chủSố chương 110 tính cả phiên ngoạiTại Triều Đại Việt - Định Quốc Công Tạ Hành được nổi danh là nam nhân lớn tuổi nhưng vẫn còn xử Quốc Công Tạ Hành nổi danh là Chiến Thần, nhưng cho dù tướng mạo đường hoàng, gia thế không kém, cũng không có cô nương nào dám tơ tưởng hay đến gần. Chính vì toàn thân trên dưới Tạ Hành đều mang sát khí, nên không ai dám tiếp khi vừa sinh ra, cơ thể đã mang sát khí cực nặng, may sao có vị cao tăng đi qua, ôm vào phật môn, mới giúp trong phủ ổn định, mẫu thân Tạ Hành mới không bị sát khí ảnh hưởng tánh mạngTất cả mọi người cho rằng vị Định Quốc Công này chú định là mệnh thiên sát cô tinh, không thể tiếp xúc được ai, kể cả người thân, cho nên không thể bên cha mẹ, càng không có được thê tử, con mà đột nhiên Tử tiểu thư của Khương gia bị thế tử Định Quốc Công phủ từ hôn, tức giận quá mức thốt ra muốn gả cho cho Định Quốc kinh thành đều vì thông tin này mà trở nên xôn xao, náo nhiệt...Nội dung nhãn hiệu Kiếp trước kiếp này xuyên qua thời không ngọt văn xuyên sáchNhân vật chính Khương Nịnh Bảo, Tạ Hành ┃ vai phụ Rất nhiều ┃ cái khác không
Định Quốc công Tạ Hành là triều Đại Việt nổi danh lớn tuổi thừa nam, là trùng sinh nữ chính văn bên trong cha nuôi của nam chính, bách tính trong mắt thủ hộ Chiến thần, nữ tử tránh xa e sợ cho không kịp độc rùa tế. Tại triều Đại Việt tất cả mọi người cho rằng Định Quốc công sẽ cô độc sống quãng đời còn lại thời điểm, đột nhiên tuôn ra một cái động trời lớn bát quái Nghe nói bị Định Quốc công phủ thế tử từ hôn Khương gia Tứ tiểu thư điên rồi, buông lời nói muốn gả cho Định Quốc công làm mẹ của trước vị hôn phu. Toàn bộ kinh thành bởi vì quy tắc này bát quái sôi trào lên. . . . Xế chiều mỗi ngày 15 điểm đổi mới, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! Lịch sử vô căn cứ văn, nữ đuổi theo nam hệ liệt, làm dâu trăm họ, không thích mời yên lặng điểm xiên, không cần cố ý cáo tri tác giả, cảm ơn! . . . Tiếp theo tiếp đương văn châu tròn ngọc sáng », bán manh cầu dự thu. Đề cử ta hoàn tất văn Như Ý thư thái tháng ngày » nữ phụ hậu cung thăng cấp ký » thanh xuyên chi y thị thường ngày » thanh xuyên chi ta là Ninh phi » trùng sinh chuyên môn Dược Thiện sư » [ Hồng lâu ] tùy thân tiệm tạp hóa » mang theo không gian xuyên quách hoàng hậu » Nhị cô nương thường ngày » Hứa Tĩnh Vinh Hoa đường » số 233 Thiên Đình rác rưởi xử lý đứng » Nội dung nhãn hiệu Kiếp trước kiếp này xuyên qua thời không ngọt văn xuyên sách Lục soát chữ mấu chốt Nhân vật chính Khương Nịnh Bảo, Tạ Hành ┃ vai phụ Rất nhiều ┃ cái khác Không Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Gả Cho Cha Của Nam Chính! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Xuyên Thành Phật Hệ Văn Số Tốt Nữ Phụ Cửu Nguyệt Vi Lam Xuyên Thành Trùng Sinh Văn Hảo Dựng Pháo Hôi Cửu Nguyệt Vi Lam Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ Cửu Nguyệt Vi Lam Vô Hạn Migeika Bất Vô Chi Hạc Hoàng Hậu Ai Cập Đến Từ Thiên Đàng KhôngThởĐược Hoa Đô Cường Thiếu Bằng Thành Vạn Lý
"Gả cho cha của nam chính" là cái tên dễ khiến người ta liên tưởng đến mấy thứ tình cảm "bất chính". Thế nhưng, thực tế thì đây chỉ là một bộ ngôn tình bình thường, nam chính bởi vì hoàn cảnh mà nhận nuôi vị hôn phu cũ của nữ vật nữ phụ trọng sinh ở một khía cạnh hoàn toàn mới. Nàng ta sau khi trọng sinh thì nắm được thiên cơ, một đường thuận lợi trả thù như tất cả đồng nghiệp trọng sinh khác. Thế nhưng, bởi vì nàng ta quá tham lam, không biết nơi đâu là giới hạn, bởi vì sự ích kỷ cùng ngu dốt của bản thân mà suốt ngày gây hấn với nữ chính có nhiều skills hơn, cuối cùng nhận lấy cái kết khá máu chó, nhưng là máu chó một cách sảng khoái, đọc mà hả hê với kết cục cho những kẻ chỉ biết làm điều ác, tham lam quá độ, cùng với những màn phát cẩu lương đảm bảo ngược ૮ɦếƭ cẩu độc thân của lão xử nam Tạ Hành cùng Khương cô nương "lưu manh còn giả danh gái nhà lành". Đọc Truyện
Xuân đi xuân tới bao nhiêu năm, chớp mắt cái đã là vài chục năm một ngày đẹp trời mùa xuân, trong viện Định Quốc Công phủ, cảnh sắc tươi đẹp. Tóc mai Khương Nịnh Bảo đã trắng bệch nhưng màu da vẫn trắng nõn, hồng nhuận phơn phớt, giống như mỹ phụ mới hơn ba mươi tuổi, chỉ là khóe mắt thêm vài nếp nhăn, bên cạnh nàng là nam nhân có dáng người cao lớn, có gương mặt vẫn anh tuấn như trước kia, hai người ngồi trên ghế trong sân, lẳng lặng hưởng thụ yên bình hiếm có. "A Hành, gần đây chàng sao vậy, có phải nằm mơ thấy ác mộng hay không, hay thân thể không thoải mái?" Khương Nịnh Bảo quay đầu nhìn Tạ Hành, trong mắt tràn đầy quan tâm. Nàng và Tạ Hành đã kết hôn mấy chục năm, vẫn ân ái như xưa, cách đây vài ngày, nàng, Tạ Hành, đại ca Khương Cẩn và Thái Thượng Hoàng cùng nhau du ngoạn khắp Đại Việt triều, sau khi trở lại kinh thành thì chuẩn bị an hưởng tuổi già. Tạ Hành cũng đã trên năm mươi tuổi, cơ thể vẫn khỏe mạnh như trước, chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt, nhưng gần đây hắn thường nửa đêm tỉnh giấc, Khương Nịnh Bảo nhịn không được lo lắng. Khương Nịnh Bảo không nói chuyện này với con cháu, sợ bọn chúng lo lắng. Nhịn vài ngày, hôm nay rốt cuộc nàng cũng hỏi ra miệng. Tạ Hành nghe được thê tử quan tâm lo lắng, khuôn mặt nghiêm túc nhuốm dịu dàng, hắn nhớ tới giấc mộng xuất hiện mấy ngày nay, trong mắt hiện lên thâm trầm và suy tư. "Nịnh Bảo, ta không sao, chỉ là mấy ngày nay mơ cùng một giấc mộng, thế giới trong mộng rất kỳ lạ, có một sinh vật gọi là zombie hoành hành, còn có dị dăng, trong mộng có một nam nhân gọi là Hạng Trạch luôn giết zombie để bảo vệ căn cứ, cuối cùng cùng vua zombie cùng tới chỗ chết." Hạng Trạch... Đây là người mạnh nhất mà Khương Nịnh Bảo biết ở kiếp tận thế. Sống ở cổ đại vài chục năm, Khương Nịnh Bảo đã sớm chôn vùi chuyện kiếp trước vào sâu trong lòng, hôm nay lại đột ngột ngờ nhớ lại. Nhớ tới sát khí trên người Tạ Hành... Nhớ tới Tạ Hành là chiến thần Đại Việt triều... Có chút tương tự với người mạnh nhất ở tận thế kia... Trong lòng Khương Nịnh Bảo dấy lên sóng to gió lớn, nàng thật không ngờ A Hành mơ giấc mơ về thế giới kia, chẳng lẽ... Chẳng lẽ A Hành chính là chuyển thế của người mạnh nhất ở tận thế kia? Khương Nịnh Bảo lâm vào hồi ức. Tạ Hành nhìn thê tử thật sâu, đè xuống đáy lòng một ý niệm quỷ dị, tiếp tục nói "Nịnh Bảo, ta còn mơ thấy một nữ tử có năng lực cất rượu thần kỳ giống nàng, nàng ta gọi là Uông Ninh, là một người có vận khí vô cùng tốt." Uông Ninh... Là tên của nàng ở kiếp trước. Khương Nịnh Bảo kinh ngạc khiếp sợ. "A?" Nàng nhớ kỹ kiếp trước nàng và người mạnh nhất không có cùng nhau xuất hiện. Tạ Hành thấy bộ dạng kinh ngạc khiếp sợ của thê tử, cong khóe môi, khóe mắt lộ ra một nếp nhăn khi cười, hắn đột nhiên nắm chặt tay Khương Nịnh Bảo. "Nịnh Bảo, nàng biết không, thật ra trong mộng Hạng Trạch luôn ái mộ nữ tử gọi Uông Ninh kia, đáng tiếc tới lúc chết hắn cũng không có cơ hội nói cho nàng ấy biết, đó là tiếc nuối lớn nhất của hắn trước khi chết." "A... Không phải chứ?" Khương Nịnh Bảo trợn mắt há hốc mồm. Nàng thật không ngờ người mạnh nhất tận thế kia vậy mà... Vậy mà ái mộ nàng, rõ ràng bọn họ chưa bao giờ cùng nhau xuất hiện. "A Hành, người kia... Hạng Trạch kia nếu như thích Uông Ninh, sao hắn... Tại sao hắn không đi tìm nàng ấy?" Sau khi trầm mặc nửa ngày, Khương Nịnh Bảo nhịn không được hỏi. "Bởi đệ đệ duy nhất của hắn cũng thích nữ tử kia, trước khi chết không cam lòng lưu lại di ngôn, chờ sau khi nàng ấy chết phải chôn cùng một chỗ với hắn." Đến bây giờ hắn vẫn có thể cảm nhận được bi thương của Hạng Trạch trong mộng, dường như nam nhân gọi Hạng Trạch kia chính là đời trước của hắn. Lòng Khương Nịnh Bảo căm phẫn "... Cái này hơi quá đáng." Đột nhiên nàng muốn đánh chết đệ đệ Hạng Trạch, nàng cũng không quen biết hắn, thật sự không hiểu, làm sao nàng lại trêu chọc một đóa hoa đào hiếm thấy như vậy. May mắn, may mắn nàng chết muộn hơn người mạnh nhất tận thế. Tạ Hành vuốt cằm, đồng ý nói "Quả thật quá phận." Trong mộng, Hạng Trạch thật không ngờ đệ đệ của mình làm như vậy, hắn biết rõ ca ca mình vẫn luôn thích nữ tử gọi Uông Ninh kia. Tạ Hành nói tiếp về giấc mộng của hắn. Khương Nịnh Bảo càng nghe thì sắc mặt càng quỷ dị, rốt cuộc khẳng định Tạ Hành chính là chuyển thế của người mạnh nhất tận thế kia, bằng không sao giấc mộng của hắn có thể kỹ càng như vậy, tâm tư người mạnh nhất kia cũng có thể nhìn thấy tận mắt. "Khụ khụ, A Hành, ta cảm thấy chàng là chuyển thế của Hạng Trạch kia, ta có thể là chuyển thế của Uông Ninh kia, mấy chục năm trước ta cũng có một giấc mộng, nữ tử trong mộng gọi là Uông Ninh..." Khương Nịnh Bảo cảm giác lúc này nàng nên thẳng thắn thành khẩn một chút, nàng chọn lọc cả đời mình từng trải qua nói ra, nói xong, nàng đột nhiên nở nụ cười. "A Hành, chàng nói xem có phải chúng ta nối lại duyên tiền kiếp, bù tiếc nuối kiếp trước hay không?" "Uông Ninh có năng lực ủ rượu thần kỳ, ta cũng có, còn di truyền cho nữ nhi của chúng ta, Hạch Trạch là người mạnh nhất tận thế, chàng là chiến thần Đại Việt, trên người còn có sát khí giống như zombie..." Khương Nịnh Bảo mỉm cười nhìn Tạ Hành, hai con ngươi sáng rực, trong lời nói nhịn không được lộ ra tia kích động. Nàng thật không ngờ năng lực ủ rượu lại có thể di truyền, sau hai anh em Lân ca nhi và Kỳ ca nhi, nàng lại sinh ra ba trai hai gái, hai đứa con gái đều di truyền năng lực ủ rượu thần kỳ của nàng. Bởi vậy, quán trà Tấn Giang có thể mở thêm vài quán nữa. Hôm nay nàng không ủ rượu nữa, rượu nàng và Tạ Hành đều là rượu thuốc con gái ủ. Tạ Hành "..." Nịnh Bảo nói rất hay và có lý, hắn không thể nào phản bác. "Có lẽ vậy." Mặt mày Tạ Hành thâm trầm, nắm chặt tay Khương Nịnh Bảo, hắn thật không ngờ thê tử đã sớm có giấc mộng như vậy, có lẽ thật sự giống như thê tử nói, số mệnh của bọn họ là phu thê. Khương Nịnh Bảo tựa đầu trên vai hắn, khóe miệng bất giác cong lên. Cả đời này, nàng quá hạnh phúc. Thật sự rất hạnh phúc. Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên nhớ tới Dương Thư Thanh đã sớm qua đời. Từ hai mươi lăm năm trước, Dương Thư Thanh qua đời, trước khi chết, rốt cuộc nàng cũng khôi phục thần trí, Tần Quận Vương phái người tới mời nàng qua gặp mặt Dương Thư Thanh lần cuối cùng. Khương Nịnh Bảo nghĩ đến Dương Thư Thanh trước khi qua đời, rốt cuộc cũng không đem Tần Quận Vương làm thế thân nữa, Tần Quận Vương vui mừng kích động, nhịn không được một hồi thổn thức. Nàng cũng thổn thức vì Tần Quận Vương, đường đường là Tần Quận Vương, vậy mà cuối cùng treo cổ trên cây mà Dương Thư Thanh trồng, tình nguyện trở thành thế thân mấy chục năm. Tần Quận Vương sủng ái kế Vương Phi Dương Thư Thanh mấy chục năm, ngay cả hai đứa con trai cũng không quan tâm, trong kinh thành không biết có bao người hâm mộ Dương Thư Thanh. Khương Nịnh Bảo lặng lẽ đồng tình với đứa nhỏ mà tiền Tần Vương Phi sinh hạ, lén ủ rượu thuốc cho hắn uống, giúp cho hắn khỏe mạnh lớn lên, kế thừa Quận Vương phủ. Lúc này, ngoài viện truyền đến một hồi âm thanh ầm ĩ. Hóa ra là Tạ Kỳ, Tạ Lân và mấy đứa con gái dắt một đám con cái tới, có mấy đứa còn nhỏ, được đám bà vú ôm trong ngực, y y nha nha gọi. "Cha, mẹ, chúng ta tới thăm hai người đây." Cách mấy ngày, con trai và con gái đều mang con cái của bọn chúng sang thăm nàng và Tạ Hành, từ mười lăm năm trước, sau khi sát khí trên người Tạ Hành biến mất, náo nhiệt như vậy là vô cùng thông thường. Khương Nịnh Bảo mỉm cười khỏe mạnh, thái dương đã có vài sợi tóc bạc, còn có con cháu cả sảnh đường, náo nhiệt trong viện, nhịn không được thở dài "A Hành, chàng xem, chỉ chớp mắt, chúng ta đã là lão tổ tông." Tạ Hành trịnh trọng nói "Trong mắt ta, nàng vĩnh viễn ở bộ dạng mười sáu tuổi." Mặt mày Khương Nịnh Bảo vui vẻ. Con trai và con gái "..."
Triều Đại Việt, Càn Nguyên năm thứ vào xuân hoa nở thời tiết trở nên tốt hơn, không khí dù còn lạnh vẫn chợt ấm, gió nhẹ lay động cánh hoa, hương hoa nhàn nhạt lững lờ trong không nắng ban mai vừa ló dạng, mặt trời cũng bắt đầu chậm rãi mọc lên từ hướng tớ ở Trường Ninh Bá phủ đã bắt đầu bận rộn, chạy nhộn nhịp trong các viện, trong phủ dần dần náo nhiệt sân vắng im ắng âm u nhưng thanh nhã ở phía Tây, sân viên to như thế này mà lại không có mộttôi tớ nào đi ngang trong phòng, trên giường lớn có khắc hoa văn, Khương Nịnh Bảo đang trong giấc ngủ chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt của nàng rất đẹp, dung mạo xinh đẹp hoàn mỹ, khí chất dịu dàng trong sáng, cả người toát ra vẻ điềm đạm đáng yêu, làm choc ho bất cứ ai thấy cũng đem lòng yêu mến."thật đúng là xuyên sách?"Khương Nịnh Bảo xốc chăn lên, sau đó ngồi ngay ngắn ở bên giường, mày cau lại, trong đôi mắt hiệnlên sự khiếp sợ cùng khó tin, sau khi ngồi yên lặng một lúc thật lâu, nàng mới vén màn lụa lên, với tay lấy một chiếc áo khoác rồi bước xuống giường, mang hài thêu hoa, tiện tay đem mái tóc dài đến eo dùng dây cột tóc buộc này, cánh cửa ken két mở ra, một nha hoàn mặc y phục màu xanh đang rón rén xuất hiện trong phòng, nhìn thấy người trong phòng đã tỉnh, thanh âm mang theo chút kinh ngạc."Tiểu thư đã tỉnh rồi ư?"Khương Nịnh Bảo đưa mắt nhìn người mới tới, nở nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu, bước đến lấy cành dương liễu được chế thành bàn chải đánh răng, bên trên có thoa dược được bào chế thành bột bắt đầu đánh răng súc khi hoàn tất các bước súc miệng, Khương Nịnh Bảo bắt đầu rửa khuôn mặt tinh xảo được chậu nước chiếu ra, Khương Nịnh Bảo hơi ngẩn người, khuôn mặt xinh đẹp mỏng manh này dù nàng đã nhìn hơn mười năm mà vẫn không thể quen trước, Khương Nịnh Bảo có tướng mạo xinh đẹp rực rỡ, khí chất đầy mạnh mẽ, ai ngờ sau khi xuyên vào thai, tướng mạo lại đi theo một hướng cực đoan, thành một mỹ nhân yếu dù có đang nổi giận thì cũng nhìn thành mỹ nhân đang hờn tướng mạo như thế này rất dễ làm cho nam nhân thương tiếc, nhưng lại làm cho nữ nhân nảy sinh lòng đố Nịnh Bảo khẽ thở dài, không nhìn bóng mặt trong nước nữa, thuần thục rửa mặt xong, tiếp nhận khăn mặt mà tỳ nữ đưa qua lau sạch sẽ, tỳ nữ đứng ở bên cạnh gượng cười, thấp giọng nói "Tiểu thư, điểm tâm là cháo thịt gà mà ngài thích ăn."nói xong, tỳ nữ cúi đầu xuống, nhanh chóng đem cháo thịt gà trong lồng đựng cơm thịt gà rất thơm, có thể thấy được đầu bếp nấu cháo có tay nghề rất đại tiểu thư con dòng chính thất của Trường Ninh Bá phủ, Khương Nịnh Bảo từng mặc lụa là gấm vóc, ăn sơn trân hải vị, nhưng đó là đã từng, từ ba năm trước đây, cha mẹ của nàng quay về tông tộc tế tổ gặp phải giặc cướp rơi vào vách núi, sống chết không rõ, thì số lượng vật dụng hàng ngày của nàng giảm xuống từng là mấy ngày gần đây, điểm tâm chỉ có một bát mắn vẫn là đầu bếp sành món cháo nhất trong phủ làm đến kí ức mình mới tiếp nhận được từ tối hôm qua, khóe miệng Khương Nịnh Bảo dâng lên tia lạnh lẽo, ngồi ở bên cạnh bàn, chậm rãi uống cháo thịt gà, sau khi chén cháo thịt gà được uống xong thì sắc trời bên ngoài đã sáng rõ."Tiểu thư, hôm nay là mười lăm, ngài nên đến Thọ Kim đường thỉnh an lão phu nhân." Tỳ nữ nhìn thoáng qua sắc trời, thu dọn bàn, nhỏ giọng nhắc Nịnh Bảo nghe tỳ nữ nhắc, khẽ gật đầu, cứ mỗi mùng một và mười lăm mỗi tháng nàng đều phải đến Thọ Kim đường thỉnh an lão phu nhân."Xuân Hỉ, đi lấy bộ váy dài màu xanh lam ra đây."Khương Nịnh Bảo chải búi tóc phi thiên, thay đổi một thân váy dài màu xanh lam, bên hông thắt mộtchiếc hà bao tinh xảo, tỳ nữ vội vàng lấy mấy món đồ trang sức xinh đẹp từ tráp ra mang vào cho tiểu người nàng thoạt nhìn nhỏ nhắn và xinh xắn."đi thôi, đến Thọ Kim đường."Chủ tớ hai người rời khỏi viện, xuyên qua hành lang cùng vườn hoa, từng nhóm nha hoàn mặc tang phục màu xanh xinh đẹp cung kính hành lễ với Khương Nịnh khi Khương Nịnh Bảo đi qua, các nàng liền thì thầm to nhỏ."Nghe nói hôn sự của Tứ tiểu thư và thế tử gia của phủ Quốc Công bị ngừng lại rồi.""Nếu như Nhị gia và nhị thiếu phu nhân vẫn còn, Tứ tiểu thư cũng sẽ không lưu lạc đến tình cảnh này.”"Kỳ thật đãi ngộ với Tứ tiểu thư đã là tốt rồi, chỉ giảm bớt vật dụng hằng ngày thôi, lão phu nhân thiện tâm, đã đem đồ cưới của nhị thiếu phu nhân giao đến trong tay Tứ tiểu thư từ lâu rồi.""Dù nói thế nào Tứ tiểu thư cũng đều là vị hôn thê của thế tử gia phủ Quốc Công, các chủ nhân cũng sẽkhông làm quá mức, nhưng đúng là lời đồn đãi bên ngoài quá hoang đường, thế tử gia hẳn là sẽ khôngtừ hôn vì đích nữ của An Viễn Hầu đâu."“Chuyện này cũng khó mà nói, thận phận hiện nay của Tứ tiểu thư thua xa đại tiểu thư con dòng chính thất của phủ An Viễn Hầu, vị đại tiểu thư kia chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi mà ở phía dưới Tứ tiểu thư."“thì đó, bây giờ người khắp kinh thành đều nhìn chằm chằm Bá phủ chúng ta.""..."Khương Nịnh Bảo không để ý đến những lời bàn tán của nhóm nha hoàn, đi thẳng về hướng Thọ Kim đường, lúc đến cửa phòng chính Thọ Kim đường thì gặp Ngũ tiểu thư Khương Minh Dao con đại phòng, người duy nhất vẫn chưa đính Minh Dao giọng lãnh đạm khẽ gật đầu chào Khương Nịnh Bảo."Tứ tỷ."Ngũ tiểu thư Khương Minh Dao là một mỹ nhân có khuôn mặt tinh xảo, khí chất thanh lãnh, chỉ sinh sau Khương Nịnh Bảo một tháng, đang được một đám người hầu ngăn nắp xinh đẹp vây quanh, nhưng trênmặt lại không hề mang theo vẻ đắc ý hoặc kiêu căng."Ngũ muội." Khương Nịnh Bảo đáp lễ bằng một nụ cười ôn nhu, nhìn mong manh sợ hãi, làm cho người thương vị đích tiểu thư gặp nhau, một bên là tỳ nữ tôi tớ đông đảo, tiền hô hậu ủng; một bên chỉ có hai chủ tớ lẻ loi trơ ngộ khác biệt rõ rệt đến mức khiến cho người thổn thức không Nịnh Bảo lại không thèm để ý đến, bởi bản thân nàng vốn cũng không thích có quá nhiều người hầu hạ, từ khi cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ba năm trước, hạ nhân trong phủ đa số đều bám sang những chủ nhân có tương lai lại bên cạnh nàng, chỉ có tỳ nữ Xuân Hỷ nha hoàn vén rèm lên, cung kính nói "Hai vị tiểu thư mời vào."Khương Minh Dao liếc nhìn Tứ tỷ mềm mại yếu đuối một cái, hàng mày khẽ cau lại, dời ánh mắt đi, vẻ mặt thản nhiên đợi nàng bước vào phòng trước, mới chuyển bước vào lão phu nhân Trường Ninh bá từ trước đến nay không thích thứ nữ con di nương, có thể tới Thọ Kim đường thỉnh an chỉ có cháu gái con chính thất của hai phòng, nhóm con trai trưởng trừ tuổi nhỏ a, còn lại thì tất cả đều đang ở thư viện học hành hoặc đến phủ nha nhận một năm trước, sau khi đích trưởng nữ đại phòng xuất giá, thì mỗi lần đến Thọ Kim đường thỉnh an chỉ còn có hai người Khương Nịnh Bảo và Khương Minh Dao cùng Đại phu nhân trong hương lượn lờ trong phòng chính của đại sảnh,.Khương lão phu nhân ngồi nghiêm chỉnh ở bên trên cao đường, trên người mặc bộ y phục màu tím đậm thêu hoa, tóc bạc trắng được búi tỉ mỉ, gương mặt điềm đạm hiền lành, nếu không phải trong mắt có tia sáng sắc bén thì ai cũng đều sẽ nghĩ đây chính là lão phu nhân mặt mũi hiền bên cạnh bà là một mỹ phụ trung niên phóng khoáng, mặt mày khôn khéo, đây chính là Đại phu nhân Trương thị, đương gia của Trường Ninh Bá phủ, mẫu thân của Khương Minh Nịnh Bảo khẽ nhấc váy, chầm chậm đi lên trước hướng Khương lão phu nhân đang ngồi trênchính đường, quỳ gối hành lễ."Nịnh Bảo thỉnh an tổ mẫu, Đại bá nương."Khương Minh Dao vẫn mang vẽ thanh nhã lãnh đạm bước đến thỉnh an. "Minh Dao thỉnh an tổ mẫu, mẫu thân."Khương lão phu nhân nhìn hai cháu gái có khí chất khác nhau bên dưới, nở nụ cười hiền lành, nhất là đối với Ngũ tiểu thư Khương Minh Dao đại phòng có chút coi lão phu nhân tươi cười hỏi thăm tình hình gần đây của Khương Minh Dao, hài lòng gật đầu, sau đó chuyển hướng sang Khương Nịnh Bảo, đối với đứa cháu gái đáng thương có vẻ đẹp hòa mỹ, dịu dàng đó, Khương lão phu nhân không kiềm được khẽ cau thật bà cũng không thích cô cháu gái này cho lắm, mỗi lần nhìn thấy Khương Nịnh Bảo, đều sẽ làm cholão phu nhân nhớ tới đám thiếp thất dịu dàng mỏng manh lại cực kì xinh đẹp trong hậu viện của lão Bá gia lúc còn cô cháu gái này của bà lại cực kì may mắn, từ nhỏ đã có được mối hôn nhân tốt đến cho Trường Ninh Bá phủ không ít ưu việt, bây giờ hôn sự của nàng xảy ra biến cố, giữ được hay không cũng rất khó nói, dù là giữ được, thì vị trí chính thê đó sợ là sẽ phải dâng hai tay để nhường cho người khác. Khương lão phu nhân nhìn Khương Nịnh Bảo với vẻ phức tạp một lúc, hiếm khi mềm lòng mở miệng."Tứ nha đầu, những lời đồn bậy bạ ở bên ngoài ngươi không cần để ý, tổ mẫu nhất định sẽ làm chủ cho con, không ai có thể khinh thường, hay làm nhục tiểu thư của Bá phủ chúng ta.""Mẫu thân nói rất phải, Tứ nha đầu, ngươi cứ thoải mái tinh thần, chuyện chung thân của ngươi sẽ ổn thoả." Đại phu nhân Trương thị ở bên cạnh cũng không nhịn được lên tiếng trấn an. Nếu nói ở trong phủ này, ai là người hi vọng hôn sự của Khương Nịnh Bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất, thìnhất định đó là Đại phu Ninh Bá phủ sang quý, hiện nay là thế gia đang sa sút, chỉ có tước vị, không có thực quyền. Các chức quan của nam nhân trong nhà này đều không kia, Đại phu nhân là phu nhân Bá phủ lại bị các phu nhân khác cố tình cô lập né tránh, Từ khi vị hôn phu của Khương Nịnh Bảo được nhận làm con thừa tự cho Định Quốc Công, thì những quý phu nhân ngày xưa xa lánh, đối đãi lạnh nhạt với bà, bỗng dưng nhiệt tình qua lại thân thiết với gái lớn của bà cũng vì thế này mới được gả vào Hầu phủ. Đại phu nhân hưởng thụ ngon ngọt đương nhiên không muốn hôn sự của cháu gái xuất hiện biến cố, nhất là hiện tại trên dưới của Bá gia đang chuẩn bị lo cho đích thứ tử của bà một chức quan thật Đại phu nhân cũng giống như Khương lão phu nhân, đều không thích dung mạo xinh đẹp động lòng người, nhìn nhu nhược yếu mềm của Khương Nịnh Bảo, cùng vì thế nên bà ngầm cho phép hạ nhân giảm bớt đãi ngộ cho đích nữ của nhị phòng, nhưng cũng không làm quá này Khương lão phu nhân cũng biết nhưng lại mắt nhắm mắt mở cho Minh Dao lãnh đạm như băng đứng bên cạnh cũng hiếm khi mà lộ ra vẻ thương hại đối với Khương Nịnh Bảo, mối hôn nhân mà ai ai cũng hâm mộ, và được quá nhiều người nhìn chăm chú của Tứ tỷ cũng không phải là chuyện gì Viễn Hầu phủ thế lớn, Trường Ninh Bá phủ xuống còn chờ xem Định Quốc Công sẽ quyết định như thế nàng thấy, hôn sự của Tứ tỷ cùng thế tử phủ Định Quốc Công sợ là sẽ xảy ra biến Nịnh Bảo mỉm cười, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu "Đa tạ tổ mẫu, Đại bá mẫu." Rủ mắt xuống che giấu lãnh ý chợt lóe lên, nàng hoàn toàn không tin Khương lão phu nhân và Đại bá mẫu sẽ làm chủ cho tỉnh dậy, bỗng nhiên biết được mình bị xuyên thành nhân vật nữ phụ ác độc bên trong một quyển sách, nay Khương Nịnh Bảo đã chậm rãi thích ứng, nên đương nhiên sẽ hiểu được phần phát triển tiếp theo sau bữa tiệc Đào Hoa Yến là như thế nào, phủ Định Quốc Công sẽ phái người tới cửa từ hôn, sau khi lão phu nhân cùng Đại phu nhân biết được số lượng bồi thường mê người kia, lập tức nhanh khôngkịp đợi, đã lui việc hôn nhân này thay này, bên ngoài có một tỳ nữ bẩm báo. "Lão phu nhân, Đại phu nhân, Triệu quản gia của phủ Định Quốc công cầu kiến."Lời vừa dứt, bầu không khí trong phòng chính lập tức rơi vào im lặng một cách kì Minh Dao liếc nhìn Tứ tỷ đứng bên cạnh mình, gương mặt xinh đẹp mang một vẻ lãnh nhược băng sương lại hiện lên vẻ lo lắng hiếm khi xuất Quốc công phủ đến đây, e là có ý đồ chẳng Nịnh Bảo đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nhớ đến tình tiết bên trong sách, thầm nghĩ thật đúng là trùng hợp, xem ra hôm nay chính là ngày mà phủ Định Quốc công tới cửa từ hôn, nàng rủ mắt xuống, che dấu một tia sáng vừa loé lên trong đáy mắt.
gả cho cha nam chính