Trồng cây lấy bóng mát, giờ bỗng thu lãi trăm triệu. Từ hàng trăm năm trước, người dân xã Đức Lĩnh (huyện Vũ Quang, Hà Tĩnh) đã trồng cây hồng giòn Yên Du. Thời điểm này, bà con đã bắc thang thu hoạch quả rồi đưa về ngâm, bán, thu lãi hàng trăm triệu đồng. Những
Những vườn trồng cần sa thường tương đối nhỏ và bị giấu trong những ngôi nhà bị cải trang, được trang bị hệ thống thông gió, ánh sáng và tưới tiêu phức tạp. Báo Anh The Guardian gần đây đăng tải nhiều câu chuyện đau lòng về những cậu bé người Việt Nam bị đối xử dã man sau khi rơi vào tay các băng nhóm kiếm tiền từ những vườn trồng cần sa.
Trong trồng trọt, người ta thường cày bừa đất trước khi gieo trồng và tháo nước khi cây bị ngập úng vì cày bừa đất giúp đất tơi xốp và thoáng khí, tạo điều kiện thích hợp cho quá trình hô hấp, phát triển ở thực vật Trắc nghiệm KHTN 7 có đáp án Chân trời
Trồng cây xanh giúp cung cấp lượng khí oxigen cho con người hô hấp, đồng thời chúng cũng hấp thụ C02, amoniac, S02, Nox, bụi bẩn,… từ đó làm giảm các khí độc hại bị thải ra môi trường, giúp không khí trở nên trong lành hơn.Cây xanh có thể làm chậm sự bốc hơi nước, tăng độ ẩm không khí.
Dưới đây chúng tôi xin giới thiệu với bạn đọc 2 phương pháp trồng rau cai xoong tại nhà rất đơn giản và đem lại hiệu quả cao. 1. Phương pháp trồng bằng thùng xốp. Nguyên liệu: - 1 thùng 50×37 cao 30cm. - Xỉ than và đất.
Dựa vào mục đích sử dụng của người chơi mà trồng sam hương tại vị trí mình mong muốn. Nếu bạn chơi sam hương mini bạn nên trồng vào các chậu cây nhỏ và hạn chế tưới nước. Nếu trồng vị trí rộng thì bạn nên thường xuyên cắt tỉa để cây không mọc sai hướng bonsai của bạn. Bạn nên lựa chọn giống cây sam hương chuẩn xác và đúng chất lượng để nuôi trồng.
x3FFKQq. Nó sẽ trông như thế nào 1 ngày, 1 tháng, 1 năm, 25 năm, 300 năm hay thậm chí 300 triệu năm sau? Có thể mọi việc diễn ra sẽ không như cách bạn tưởng tượng! Loài người bị tuyệt chủng là chuyện mà hầu như chẳng ai muốn xảy ra trừ một số kẻ có vấn đề về tâm thần hoặc những kẻ cuồng tín vì môi trường mong loài người bị diệt vong. Tuy nhiên nếu xét dưới góc độ giả thuyết, liệu bạn có tò mò nếu loài người không còn tồn tại trên trái đất Bây giờ chúng ta hãy cùng làm một chuyến du hành tưởng tượng vào tương lai giả định để trả lời phần nào thắc mắc này nhé! 24 đến 48 giờ sau khi loài người diệt vong Đèn sẽ tắt. Các nhà máy điện hạt nhân sẽ tự động chuyển sang chế độ tiết kiệm năng lượng. Cối xay gió vẫn tiếp tục làm việc cho đến khi chúng không còn đủ độ bôi trơn để làm việc. Các tấm pin năng lượng mặt trời sẽ tiếp tục làm việc cho đến khi có quá nhiều bụi phủ lên chúng. Cứ mỗi 4 gam bụi trên 1 mét vuông sẽ làm giảm khả năng chuyển đổi năng lượng mặt trời 40%, theo tiến sĩ Malay K. Mazumder-một nhà nghiên cứu làm việc trong lĩnh vực năng lượng mặt trời. 3 ngày sau khi loài người diệt vong Tàu điện ngầm sẽ bị ngập. Bởi vì các máy bơm chống ngập nước đòi hỏi cần phải có sự điều khiển của con người. Ít ai biết được rằng, trung bình mỗi ngày có ít nhất 13 triệu galon nước được bơm ra khỏi hệ thống tàu điện ngầm, và đó mới chỉ xét riêng thành phố New York. 10 ngày sau khi loài người diệt vong Vật nuôi của chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tồi tệ. Bất kỳ con vật cưng chó, mèo… nào bị nhốt trong nhà và không thoát ra được sẽ chết vì đói và mất nước. Những con vật được được nuôi làm thực phẩm gà, heo, bò… cũng sẽ chết. Đối với những con vật có thể thoát ra ngoài, chúng sẽ phải sống cuộc sống “giết hoặc bị giết, đâm hoặc bị đâm”. Chó, mèo nhỏ sẽ làm những con vật đầu tiên bị ăn bởi các con vật khác. Những con chó lớn sẽ tạo ra bầy riêng của chúng. Khoảng 1 tháng sau Các nhà máy điện hạt nhân sử dụng nước để làm mát. Một tháng là khoảng thời gian đủ để lượng nước này bốc hơi hết, và điều này sẽ kích hoạt những vụ nổ còn lớn hơn vụ nổ ở Chernobyl. Điều này sẽ dẫn tới các chết của hàng triệu động vật do ung thư Rất tiếc Tuy nhiên về tổng thể, hành tinh của chúng ta sẽ phục hồi từ ô nhiễm khá nhanh chóng. Một năm sau Vệ tinh và bất cứ thứ gì chúng ta gửi vào không gian sẽ bắt đầu rơi. Chúng sẽ giống như những ngôi sao băng rất đẹp mà chỉ có thể nhìn thấy bởi những bầy chó hoang. 25 năm sau Đường phố sẽ được phủ kín bởi các thảm thực vật. Chó nhà và chó sói sẽ lai với nhau tạo ra một chủng loài mới. Không khí sẽ có rất nhiều bụi. Las Vegas sẽ được phủ đầy cát. Nói chung, thiên nhiên sẽ phá hủy tất cả những gì mà chúng ta đã xây dựng trên nó. 300 năm sau Tháp Eiffel sẽ sụp đổ. Cầu Golden Gate sẽ sụp đổ. Bất cứ thứ gì được làm bằng kim loại hoặc bằng thép sẽ sụp đổ, bởi vì không có con người ở đó để bảo trì và chống lại việc chúng bị ăn mòn. Và thép trong các kết cấu bê tông sẽ nở ra gấp 3 lần kích thước bình thường của chúng, gây ra sự sụp đổ của rất nhiều công trình xây dựng. Đầm lầy sẽ trở nên phổ biến, các loài chim cò sống ở môi trường đầm lầy sẽ xuất hiện khắp nơi. Không có con người, các sinh vật biển sẽ nhanh chóng mở rộng dân số của chúng. 500 năm sau khi loài người biến mất Sẽ không có dấu vết của các thành phố hiện đại. Chúng sẽ trông như thế này Đây là những gì sẽ xảy ra với Time Square của Thành phố New York 10 000 năm sau khi loài người biến mất Những gì nổi bật nhất của nền văn minh con người còn sót lại sẽ là những công trình bằng đá, ví dụ như Kim tự tháp ở Ai Cập, Vạn lý trường thành ở Trung Quốc. Các vị tổng thống bằng đá của Hoa Kỳ hầu như sẽ vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí cho đến hàng trăm ngàn năm sau. 50 triệu năm sau Đến lúc này, dấu vết duy nhất chứng tỏ con người đã từng tồn tại là những mảnh chai nhựa và những mảnh thủy tinh vỡ. 100 triệu năm sau Các mảnh chai nhựa và thủy tinh vỡ cuối cùng cũng đã biến mất. 300 triệu năm sau khi loài người biến mất Không còn bất kỳ dấu vết nào của loài người chúng ta trên trái đất. Nếu các sinh vật ngoài hành tinh đến trái đất vào lúc này, họ thậm chí sẽ không biết rằng chúng ta đã từng tồn tại. Theo Ohay Tv
Ông Vừ Rả Tênh rơm rớm nước mắt khi nhắc đến người cha quá cố của mình “Bố tôi tên là Vừ Pà Rê. Ông làm Phó Chủ tịch xã Tây Sơn cho đến năm 1988 thì nghỉ hưu. Những buổi rảnh rỗi đi rừng với bố, tôi thấy ông thường thở dài, rồi nghẹn ngào nói với chúng tôi Ngày xưa, cả vùng này bạt ngàn pơ mu, có nhiều cây đã hàng trăm năm tuổi. Rừng của trời trồng đấy. Vào những năm 1990, một đơn vị khai thác lâm nghiệp vào khai thác gỗ, họ dọn sạch trơn chỉ trong vòng 3 năm, bất kể cây to hay nhỏ”. Ông Tênh cũng thở dài Cả dãy Pu Lon này gần như bị cạo trọc. Bố tôi buồn lắm, ông nói, con cháu sau này lớn lên dễ mà không còn nhận biết cây pơ mu của quê ta hưu, bố Vừ Pà Rê cứ lang thang trong rừng, mỗi bữa mang về một ít cây pơ mu nho nhỏ, trồng giắm vào các khu đất gần nhà. Một hôm, ông gọi 6 người con đến và nói “Rừng trời trồng đã bị khai thác hết rồi. Cha con ta phải trồng lại rừng thôi, phải trồng lại rừng cho đời sau”.Vâng lời cha, ông Tênh và các anh em đã cơm đùm cơm nắm vào rừng. “Đi mất cả buổi sáng chúng tôi mới đến được khu rừng còn có ít cây pơ mu sót lại. Ngày tìm, đêm nghỉ, mà mỗi người cũng chỉ đào được chừng vài ba chục cây giống cao chừng nửa mét. Hết chuyến này đến chuyến khác, 7 cha con tôi cứ miệt mài tìm cây…”.Những cây pơ mu đầu tiên đã được cắm xuống khu đồi Huồi Giảng, vốn trước đây là cánh rừng pơ mu ngút ngàn. Nhưng để nhanh chóng phủ xanh một diện tích lớn như vậy thì chỉ cha con cụ Rê không thể kham nổi. Cụ cùng các con đi vận động dân bản thì gần như ai cũng lắc đầu “Cây nhỏ thế này đến bao giờ mới bán được gỗ”.“Cha tôi mang theo khát vọng trồng rừng đi gặp ông Vừ Chồng Pao, lúc bấy giờ là Chủ tịch UBND huyện Kỳ Sơn. Ông Pao mừng lắm, khen ngợi cha tôi và quyết định đưa Dự án 327 về xã Tây Sơn, để mọi người cùng chung sức trồng lại rừng”, ông Tênh nhớ Dự án, có tiền nhưng bà con vẫn không ưng cái bụng, họ cho rằng trồng cây lâu ăn quá, không bằng đi rừng. “Phải thông cảm cho bà con, hồi đó đói lắm, lo cái ăn từng bữa chưa đủ, nói chi đến trồng rừng”, ông Vừ Giống Phử, người con thứ 5 của cụ Rê chia Phử xúc động “Cha tôi không một chút nản chí, ông nói, không ai trồng thì ta trồng thôi. Thế là 7 cha con chúng tôi lại lên rừng tìm cây về trồng”.Nhưng cây pơ mu giống cũng hết. Cụ Rê lại vận động các con tìm hái quả pơ mu về ươm giống. Mỗi quả pơ mu chỉ có khoảng từ 5 đến 10 hạt nhỏ li ti, phải phơi phóng cho đủ nắng, rồi ngâm nước ấm với tỷ lệ nhất định nó mới chịu nảy mầm. “Bị hỏng nhiều mẻ lắm, hạt bị thối hết. Cha con tôi phải thử hết cách này đến cách khác. Ngày hạt pơ mu nảy mầm, cả nhà vui lắm. Tôi nhớ như in nét mặt của cha tôi, rạng ngời, ông nói cười suốt cả ngày”, ông Phử nói như lại mất thêm vài ba tháng, cây pơ mu mới lên được chừng một gang tay, lúc này mới đem ra trồng. Cứ thế, hết đợt này đến đợt khác, cây lớn đến đâu, cha con cụ Rê lại mang ra rừng trồng đến đó. Ông Phử nhớ lại, cha tôi bảo, trồng đến bao giờ hết đất trọc ở xã Tây Sơn này mới thôi. Ông Vừ Rả Tênh bên gốc pơ mu cổ thụCho nhiều đời sauTheo chân những người con của cụ Rê và cả một “đoàn khách du lịch nhí”, chúng tôi cùng lên núi. “Hiếm hoi lắm hôm nay mới có ánh mặt trời”, ông Vừ Rả Tênh huơ huơ hai bàn tay như để được sưởi ấm. Những hàng cây pơ mu gần 30 năm tuổi dần dần hiện ra trước mắt chúng tôi, thẳng tắp, xanh ngát. Trên đỉnh đồi, chủ nhân cho đặt nhiều ghế gỗ để mọi người có thể nghỉ ngơi, xa xa mạn phía Tây là một số xích đu, võng để trẻ con nô ngửa mặt đón những tia nắng yếu ớt xuyên qua những tán lá dày đặc, thoả sức hà hít mùi tinh dầu pơ mu thơm nức, thật là sảng khoái. Những cái mệt nhọc của buổi leo núi vừa rồi đã tan biến tự lúc nào, tôi khe khẽ “Có một cây là có rừng và rừng sẽ lên xanh”.Ông Vừ Rả Tênh cười thật hiền từ, nhỏ nhẻ hoài niệm Trước lúc mất, cha tôi đã chia đều các khu rừng cho các con và dặn dò, khu rừng phải để lại cho đời sau, phải làm khu sinh thái để mọi người đến nghỉ dưỡng và nhất là ông cứ nhắc đi nhắc lại là, phải để cho con cháu đời sau biết cây pơ mu của quê hương mình. Vì thế mà anh em chúng tôi đã góp tiền để mở đường lên rừng, sắm sanh ghế bàn, võng, xích đu… để ai cũng được đến nghỉ ngơi.“Mùa này lạnh nên ít người, chứ mùa Hè thì các cháu thanh niên lên đây đông lắm, người từ các huyện khác cũng tìm đến. Gia đình không hề thu tiền, chỉ mong các cháu đến càng đông càng tốt, lúc đó ý thức bảo vệ rừng chắc chắn sẽ được nâng lên”, ông Tênh tâm trên đỉnh đồi Huồi Giảng, phóng mắt ra xa đến tận đỉnh Pu Lon, ông Tênh cho biết, 7 cha con ông đã trồng được tổng cộng 48ha rừng pơ mu. Và, sau khi cha con ông ươm giống thành công, những khu rừng pơ mu đã thành hình hài, một số bà con trong xã cũng đã tích cực trồng rừng. Vì thế mà đến nay, xã Tây Sơn đã trồng lại được gần 70ha rừng pơ mu.“Không chỉ người dân trong xã mà người các xã khác muốn trồng pơ mu, cha tôi đều cho giống và chỉ dạy cách trồng rừng rất tỉ mỉ. Ông Vừ Vả Chống ở xã Huồi Tụ, người rất thành công với rừng pơ mu là “học trò” cưng của cha tôi đấy”, ông Tênh cho gốc cây pơ mu mỡ màng, ông Vừ Rả Tênh cười thật tươi và nói, anh em chúng tôi hứa với nhau rồi, không bán rừng đâu, phải để lại cho nhiều đời sau…
Đi dọc theo bờ sông một đoạn, chúng tôi rẽ trái hướng về nghĩa trang nằm trong phạm vi đất thánh của nhà thờ thị trấn Cái Bè Tiền Giang. Lọt thỏm trong khu dân cư nhưng nghĩa trang buồn và hiu quạnh. Bên trong, những ngôi mộ xếp thành hàng dài đầy rêu phong và hương tàn khói lạnh...Ngôi mộ chôn đứng Ở giữa những hàng mộ thẳng tắp đó, còn một bãi đất trống có 4 ngôi mộ được chôn liền kề. Hai mộ nằm sát nhau trên nền đất cao có rào sắt xung quanh. Tiếp đến, một ngôi mộ được xây dựng kiên cố có tấm bia bằng đá cẩm thạch. Duy chỉ có ngôi mộ còn lại chôn một cách khác thường, chôn người dân ở thị trấn Cái Bè kể, theo lời ông bà truyền lại, ở miền Tây sông nước có 2 ngôi mộ chôn đứng. Ngôi mộ thứ nhất của một người con bất hiếu bị "trời trồng" giữa cánh đồng thuộc xã Khánh Hậu, tỉnh Long đứng của Trần Bá LộcNgôi mộ thứ 2 được chôn đứng theo lời trăng trối của người chết "chôn đứng để chống mắt nhìn đời" đang sừng sững trước mắt chúng tôi - ngay trong nghĩa trang này. Đó là mộ ông Trần Bá thật về giai thoại này chưa được làm rõ chỉ có điều bia miệng về sự gian ác của Trần Bá Lộc để lại đến nay vẫn chưa hề mai Bá Lộc mất năm 1899. Thi hài người chết được quàn đúng 100 ngày để hàng ngày có người đến viếng, được đãi tiệc heo bò rôm rả. Lúc động quan có lính bồng súng dàn chào đưa tới dân Cái Bè không mặn mà với đám tang này bởi khi còn sống Trần Bá Lộc là tay sai cho Pháp và có quá nhiều tội ác với dân bia chính ở mặt trước ngôi qua hàng trăm năm, những ngôi mộ trong nghĩa trang này trong đó đều là những người thuộc dòng tộc của Trần Bá Lộc vẫn còn nguyên vẹn. Đôi mộ trong hàng rào là của vợ chồng ông Trần Bá Phước - thân sinh thân mẫu của Trần Bá mộ nằm kế cận là của Trần Bá Thọ, con trai ông. Nhiều người dân xung quanh kể lại, hiện dòng họ tại Việt Nam không còn ai. Có năm vào dịp Tết, có người ở tận Mỹ Tho về thuê người quét dọn. Vì thế, mộ thì còn đó nhưng người dân không ai màng tới bởi những gì mà họ đã gây ra cho người dân nơi này mãi mãi không thể nào quên Trần Bá Lộc chôn theo hình tháp. Bốn phía có 4 tấm bia đá ghi bằng chữ Pháp và chữ quốc ngữ. Trên tấm bia chính có dòng chữ "Emmanuel Trần Bá Lộc, Tổng đốc Thuận Khánh, membre du Conseil Superieur de l'Indochine, Commandeur de la Legion d'Honneur. Sinh ở cù lao Giêng, tháng 2 năm 1839, mất ở Cái Bè, ngày 20 tháng 10, 1899".Ở các tấm bia khác có ghi các chiến dịch ông đã tham gia như Mỹ Tho, Tháp Mười, Vĩnh Long, Cambodge, Sa Đéc, Cần Lố, Rạch Giá, Cai Lậy... Qua các chiến dịch này, Trần Bá Lộc tham gia hầu hết các cuộc đàn áp nghĩa binh ở miền ra, trên bia còn ghi các chức vụ ông đã trải qua trong đó có cao nhất là Tổng Đốc Thuận Khánh và các huy chương mà Pháp đã trao tặng ông mà nổi bậc nhất là Chevalier de la Legion d'Honneur Bắc đẩu bội tinh.Trần Bá Lộc - công và tộiNhững năm đầu khi Pháp chiếm đóng miền Nam, phong trào Cần Vương nổi lên khắp nơi. Một trong những người theo chân giặc Pháp tàn sát dân tộc mình không ai khác hơn là Trần Bá Bá Lộc 1839-1899 sinh tại Cù Lao Giêng huyện Chợ Mới, An Giang trong gia đình công giáo. Năm 1859, thời điểm Pháp tấn công Sài Gòn, ông tròn 20 tuổi. Hàng ngày ông chèo ghe từ cù lao Giêng đến Mỹ Tho bán cá cho khoảng thời gian này, ông kết thân với giáo sĩ Marc rồi 2 năm sau ông chính thức làm việc cho Pháp với chức vụ cai mã tà đóng tại Chợ Gạo Mỹ Tho.Cuộc đời làm tay sai cho Pháp của Trần Bá Lộc hanh thông. Tháng 7/1865, ông được cử làm Tri huyện Kiến Phong và quận Cái Bè thuộc tỉnh Mỹ Tho. Nhờ đánh dẹp các cuộc khởi nghĩa ở Nam Kỳ, Trần Bá Lộc được thăng các chức Tri phủ 1867, Đốc phủ sứ 1868, Thuận Khánh tổng đốc 24/7/1886.Trong Việt Nam sử lược của Trần Trọng Kim biên soạn năm 1919 có đoạn "Trong khi thống đốc Paul Bert xếp đặt mọi việc ở Bắc Kỳ, thì ở Trung Kỳ quân Cần Vương ở các tỉnh vẫn đánh phá. Quân Pháp phải tìm cách mà đánh dẹp cho mạn Bình Thuận, Phú Yên thì thiếu tá De Lorme và viên công sứ Aymonier cùng với Trần Bá Lộc đem lính Tây và lính ở Nam Kỳ ra đánh dẹp. Trần Bá Lộc dùng cách dữ dội, chém giết rất nhiều bởi vậy đất Bình Thuận không bao lâu mà đó, Trần Bá Lộc đem quân ra dẹp đảng Văn Thân ở Phú Yên và Bình Định, bắt được cử nhân Mai Xuân Thưởng, Bùi Điền, Nguyễn Đức Nhuận đem chém. Từ tháng 6 năm Bính Tuất 1886 đến tháng 6 năm Đinh Hợi 1887, thì những tỉnh ở phía Nam đất Kinh kỳ đã dẹp yên".Trần Bá Lộc ảnh tư liệuÔng Durrwell, một quan chức người Pháp, nhận xét về Trần Bá Lộc như sau "Lộc đàn áp dã man các cuộc khởi nghĩa, và thẳng tay dùng bạo lực để dẹp các cuộc bạo con mắt của người Pháp, Lộc là một trong những viên chức Việt Nam ra hợp tác đáng tín nhiệm nhất và là một thí dụ điển hình để những người Việt khác noi gương!".Những năm cuối đời, Trần Bá Lộc mở thêm mấy con đường ở Cái Bè, đào 103 km kênh trong đó có con kênh dài 47 km nay trở thành ranh giới Vĩnh Long - Sa Đéc và nghiễm nhiêm mang tên kênh Tổng đốc Lộc nay là kênh Dương Văn Dương.Người Pháp đã thưởng công cấp cho ông ha đất ở cù lao Năm Thôn và cù lao Rồng. Ông cũng đã tự khẩn hoang thêm được 750 ha đất và trở thành điền chủ lớn nhất của tỉnh Mỹ cạnh những tội ác mà Trần Bá Lộc đã gây ra cho người dân Việt Nam, công việc đào kênh và hệ thống kênh đào do ông tạo dựng đã đem lại lợi ích to lớn cho cả vùng Đồng Tháp chính nhờ vào hệ thống kênh đào này gồm con kênh chính giúp cho thuận lợi trong giao thương, 10 con kênh phụ dẫn nước tưới tiêu, xả phèn đã khiến cho người Pháp thay đổi quan điểm với Đồng Tháp Mười. Từ đó, kênh được tiếp tục đào đem nhiều nguồn lợi đến cho bà con trong vùng.
REVIEW CUỐN SÁCH ĐƯỢC CHUYỂN THỂ THÀNH PHIM KINH ĐIỂN “The man who planted trees” phục sinh vùng đất chết “Khi tôi nghĩ về một người đàn ông, chẳng có gì ngoài một cơ thể, một tinh thần, đã đủ để biến một vùng sa mạc thành miền đất Canaan, tôi phát hiện ra rằng con người luôn có thể làm nên điều tuyệt diệu. Nhưng khi tôi nghĩ về quyết tâm, niềm đam mê và sự hào phóng không bao giờ cạn, tôi dành sự ngưỡng mộ với người nông dân cao tuổi, ít học này, và cũng là người đã làm việc của Chúa trời.” Phim của Frédéric Back sở hữu sự dè dặt nhưng chu đáo, phản ánh các vấn đề sinh thái mà không đối thoái gay gắt với khán giả. Là một nghệ sĩ của trường phái điện ảnh ấn tượng, với nét bút chì phác thảo từng mảnh nhỏ của cuộc sống, những rung cảm chưa-từng-nghe-nói-đến, khám phá nhận thức và thực tại, Back dựng lại một câu chuyện nổi tiếng thời hậu Thế chiến thứ nhất thông qua lời tường thuật, cú pháp, ngôn ngữ lời nói và văn học, tạo nên một cấu trúc đi theo tuyến tính, rồi lại lật ngược và thay đổi cách chúng ta cảm nhận về câu chuyện. L’homme qui plantait des arbes The man who planted trees 1987 chắc chắn là một trong những kiệt tác được nhớ đến nhiều nhất của Back. Hàng thập kỷ sau khi bộ phim ra đời, nó vẫn là bước ngoặt trong cách kể chuyện phim hoạt hình, và là một trong những bộ phim vĩ đại nhất. Bộ phim vĩ đại chỉ vỏn vẹn 30 phút này dựa truyện ngắn của nhà văn/nhà hoạt động môi trường người Pháp Jean Giono. Bộ phim của Back hay câu chuyện gốc của Giono nói về những chuyện to tát, tinh tế, phức tạp một cách nhẹ bẫng. Đó là một câu chuyện lạc quan về một người đàn ông trẻ lạc lối qua dãy Alps của Pháp, làm bạn với người chăn cừu già đơn độc Elzéard Bouffier, người ngày qua ngày không ngừng nghỉ gieo những hạt cây sồi trên một vùng khô cằn, hoang vu ở Provence. Nói đến Provence là nói đến Van Gogh, người bị mê hoặc bởi những cánh đồng hoa, những ngôi nhà bằng đá, cây oliu, cây bách, những phế tích còn sót lại… Người ta nhớ mãi người đã vẽ lại sự đẹp đẽ, nhưng lại không biết đến người kiến tạo nên sự đẹp đẽ. Có thể nhân vật Bouffier không có thật, nhưng ông chính là hình ảnh đại diện cho những gì mà bàn tay, khối óc có thể làm nên điều kỳ diệu, không cần thứ máy móc hay công cụ hiện đại nào. Ông cũng là một đại diện cho thứ triết lý “trở lại tự nhiên” của con người hiện đại hôm nay, khi đã chán chường và mệt mỏi với bê tông cốt thép. Phim được dựng theo phong cách khá xa lạ với những bộ phim hoạt hình chúng ta hay thấy ngày nay. Phong cách hoạt hình dè dặt, tỉ mỉ được đặt cân bằng với lời kể người kể chuyện Christopher Plummer. Theo quan điểm của Back, hình ảnh càng động, người ta càng ít nghe bạn nói, bởi vì luôn có xung đột giữa mắt và tai. Những nét bút chì chuyển động nhịp nhàng như làn gió đã làm nên một bộ phim hấp dẫn. Nét bút thì đơn sơ, nhưng để làm nên được 30 phút đó, Back đã “vẽ” trong suốt 5 năm ròng. Phần lớn câu chuyện diễn ra trên những triền đồi trọc với một người đàn ông đội mũ vành chỉ như chấm nhỏ, không có sự giúp đỡ của màu sắc, chỉ có những mảng nâu, xám, cực kỳ giản đơn, khắc họa nên một môi trường bị vùi dập và những con người mất hết hy vọng. Hình ảnh chuyển động ngày càng dồn dập, nét bút ngày càng tăm tối, lòng người ngày càng quặn đau và hoang tàn như chính vùng đất đó. Dần dần, trưởng thành theo những mầm cây lớn lên, màu sắc trở nên đa dạng, phong phú, thổi một làn gió mới khiến người ta phải hít hà trong hạnh phúc. Tất cả có được nhờ một người lặng lẽ gieo trồng hạt giống, trên vùng đất không thuộc sở hữu của ông ấy, mà ông cũng chẳng biết nó thuộc về ai. Nhà làm vườn, kiến trúc sư Russell Page nói Trồng cây không chỉ mang lại sự sống cho con người, mà cả giấc mơ về một thế giới tốt đẹp hơn. Cây trong câu chuyện The man who planted trees có mối liên hệ với hy vọng và tuyệt vọng. Sự hủy diệt môi trường và bất ổn xã hội được gắn bó chặt chẽ trong câu chuyện và cả thế giới thực. Wangari Maathai, người từng giành giải Nobel Hòa bình với phong trào Vành đai xanh ở châu Phi, đã viết trong dịp kỷ niệm 20 năm cuốn sách ra đời Giống như The man who planted trees, tôi nhìn thấy cộng đồng nhân văn được phục hồi cùng hàng cây. Đây không phải hiện tượng huyền bí. Nó là thực tế về sự tồn tại của con người. Con người không thể phát triển ở một nơi mà môi trường tự nhiên bị suy thoái. Văn hóa, giá trị nhân văn không thể tồn tại mà không có tự nhiên. Chúng ta thấy Cây trong cuộc sống của những người dân bị tước đoạt quyền tiếp cận tài nguyên thiên nhiên. Buộc phải tồn tại trong một môi trường đen đúa như than, họ sống khó khăn và cay đắng. Người kể chuyện đã nhận xét về sự hủy hoại khi con người không còn hy vọng “Những gia đình, tụ tập bên nhau trong một môi trường quá khắc nghiệt dù đông hay hè, không tìm thấy lối thoát cho những xung đột nhân cách không ngừng… Gió cứ thổi không ngừng, xoắn xít các dây thần kinh. Dịch tự tử, dịch điên rồ, và cả dịch giết nhau…” Nhưng điều đó thay đổi sau nỗ lực của Elzéard Bouffier “Mọi thứ đã thay đổi. Ngay cả không khí. Thay vì những cơn gió khô khốc khắc nghiệt đã từng ở thế tấn công, giờ là làn gió nhẹ nhàng tràn ngập hương hoa. Tiếng nước reo trong vắt men theo những ngọn đồi… Tôi thấy đài phun nước được xây dựng, chảy tự do. Điều tôi cảm động nhất, có ai đó đã trồng cây bồ đề chừng 4 tuổi vươn cao mạnh mẽ, như biểu tượng không thể tranh cãi về sự phục sinh.” Trồng cây là một hành động tích cực của con người. Sự kiên trì khiêm tốn trong người chăn cừu đó đã đem lại sự sống cho “một vùng đất khô cằn và mệt mỏi vì không có nước”. Cảnh quan mới là sự phát triển không chỉ với con người, mà cả thiên nhiên tăng đa dạng sinh học, tăng cường khả năng phục hồi, và môi trường sống mới. Chúng ta thấy trong “lò cây” của sự nhỏ nhen, tham vọng, tranh cãi là nguồn gốc của sự bất hạnh. Ngược lại, Elzéard Bouffier đã tìm thấy “một cách tuyệt vời để hạnh phúc!” Elzéard Bouffier sống rất đơn giản. Trong thế giới tĩnh lặng và cô đơn, ông đã phát triển một kết nối với đất mà không cần phải sở hữu nó. Ông sẵn sàng thay đổi lối sống từ người chăn cừu thành nghề nuôi ong để phù hợp với nhu cầu của đất. Ông không tìm cách áp đặt ý chí của mình lên đất. Ông hiểu rằng phần lớn các cây sẽ tự tìm cách sinh sôi nảy nở ngay cả trong môi trường khắc nghiệt nhất. Sự chấp nhận và không áp đặt đó là phẩm chất quan trọng trong mối quan hệ lành mạnh, không chỉ giữa con người với thiên nhiên, mà cả con người với con người. Elzéard không trồng cây vì phần thưởng thực dụng nào, cũng chẳng phải vì mục đích cao cả gì. Ông trồng cây đơn giản là vì tin rằng “không trồng sẽ chết”, ông tìm thấy sự hài lòng và hạnh phúc trong công việc của mình. Ông chăm sóc bản thân đủ để sống đến gần 90 tuổi mà vẫn có sức gieo trồng hạt giống. Theo người kể chuyện, “ông là một trong những vận động viên của Chúa.” Elzéard vượt qua ranh giới của tính ích kỷ và sự vi tha. Ông tìm thấy niềm vui vô hạn từ công việc sáng tạo của mình. Bởi vì anh ấy làm nó ra khỏi một nơi giữa sự ích kỷ và vị tha, anh ta không cần xác nhận từ người khác và anh ta không ghi ra. Anh ta tìm thấy sự hài lòng của chính hãng và niềm vui vô tận trong công việc của mình. “Khi tôi nghĩ về một người đàn ông, chẳng có gì ngoài một cơ thể, một tinh thần, đã đủ để biến một vùng sa mạc thành miền đất Canaan, tôi phát hiện ra rằng con người luôn có thể làm nên điều tuyệt diệu. Nhưng khi tôi nghĩ về quyết tâm, niềm đam mê và sự hào phóng không bao giờ cạn, tôi dành sự ngưỡng mộ với người nông dân cao tuổi, ít học này, và cũng là người đã làm việc của Chúa trời.” * Canaan Trong Kinh thánh, xứ Canaan là hình bóng về nơi yên nghỉ trên trời, là cơ nghiệp của Tín đồ Chúa. Với người Do Thái, Canaan được xem là miền đất hứa, miền đất của sữa và mật, vì thế, để chiếm được nó, người Do Thái phải đổ không ít xương máu mới có được.
Sau một năm sử dụng, khu vườn dưới giếng trời lá rụng xơ xác khiến vợ chồng chị Khánh TP HCM đành tháo bỏ. Giữa năm 2015, ngôi nhà rộng hơn 150 m2 xây 5 tầng của vợ chồng chị Khánh ở Thảo Điền, quận 2 hoàn thành sau 14 tháng thi công. Ngôi nhà do chính chồng chị - một nhà kinh doanh đồng thời là một kiến trúc sư nghiệp dư thiết kế, mang phong cách những ngôi biệt thự ở Bali, với hồ nước, nhiều cây xanh, nhiều giếng trời và cửa sổ thông gió. Đặc biệt, lúc đó anh chị rất tự hào khoe với bạn bè về khu vườn thẳng đứng trong nhà có số tiền đầu tư hơn 200 triệu đồng. Khu vườn là một hệ thống gồm 99 chậu cây nhỏ bằng sắt, được hàn với nhau thành một tấm bảng lớn, treo kín bức tường thông giữa tầng một phòng ăn liên thông phòng bếp và tầng hai phòng khách. Trong mỗi cái chậu nhỏ chứa đất xơ dừa và trồng được 1-2 cây cảnh nhỏ. Toàn bộ "bức tường" trồng ba loại cây khác nhau, hai loại lá xanh là dương xỉ và trầu bà, một loại lá đỏ là vạn lộc. Các loại cây được trồng thành từng đường ziczac để tạo vẻ sinh động, đẹp mắt cho cả "bức tường cây". Khu vườn có hệ thống tưới nước tự động và cũng có thể tự làm thác đổ. Hàng ngày, chị Khánh thuê một người thợ đến chăm khu vườn thẳng đứng cùng các chậu cây trong nhà với giá 6 triệu đồng/tháng. Mặc dù có nhân viên chuyên nghiệp chăm nhưng khu vườn vẫn không phát triển đúng như mong muốn. Sau 3 tháng, gần như tất cả các cây thay lá khiến khu vườn khá xác xơ. Cây ở khu vực hứng được nắng nhiều hơn phát triển nhanh hơn khu vực không có nắng. Qua thời gian, bức tranh màu sắc ban đầu cũng không còn nữa. Rồi lá rơi xuống hồ nước, giun xuất hiện trong đất khiến vợ chồng chị bắt đầu chán. Sau một năm, vợ chồng chị quyết định gỡ bỏ khu vườn thẳng đứng. "Mỗi tháng tiết kiệm được 6 triệu tiền thuê người, rồi tiền nước, tiền cây và quan trọng là thấy thoải mái hơn hẳn, không sợ giun hay lá rụng. Bỏ khu vườn đi, nhà vẫn xanh, thoáng mà có cảm giác sạch sẽ hơn hẳn", chị Khánh kể. Vườn trong nhà thường rất khó chăm sóc và các cây dễ chết. Ảnh Inhabitat. Từng rất tự hào vì có một khu vườn nhỏ ở góc phòng khách, ngay dưới giếng trời, anh Tâm Gò Vấp, TP HCM cũng vừa quyết định bứng hết cây trồng sang chậu và san bằng khu vườn. "Lúc mới trồng, cây xanh mướt, nhìn rất thích. Sau đó, cây thay lá rồi héo làm xấu cả phòng khách". Anh Tâm nhớ có thời điểm một ngày anh phải quét lá trong phòng tới 3 lần mà lúc nào cũng có lá rụng. Gia đình anh đã phải thay mấy đời cây kể từ đầu năm 2017 đến giờ, lúc trồng khế, lúc trồng ổi, lúc trồng chanh, chưa kể cỏ tóc tiên, hoa mười giờ... Tuy nhiên, lý do chính khiến anh phá vườn là rễ một số cây phát triển tốt quá đã làm viên gạch ốp bồn cây bị nứt. "Ngoài ra, trồng cây trong nhà có nghĩa là bạn chấp nhận chân tường xung quanh vườn cây ẩm mốc, có thể gặp giun trong đất, sâu trên lá, hay thỉnh thoảng có con ong, con bọ bay lạc vào nhà", anh Tâm chia sẻ. Kiến trúc sư Đoàn Thanh Hà Hà Nội cho rằng cây xanh giúp cân bằng độ ẩm, thanh lọc không khí trong nhà và khiến gia chủ gần gũi hơn với thiên nhiên. Tuy nhiên, nếu muốn làm vườn hay trồng một vài cây trong nhà, gia chủ cần lưu ý đến kích thước và vị trí của không gian mình đang ở để có thể sở hữu loại cây phù hợp. "Ngoài ra, bạn cần tính đến khả năng chống muỗi nếu làm cả vườn cây trong nhà", kiến trúc sư Hà cảnh báo. Cây xanh trồng trong nhà ở Singapore đã được xử lý chống muỗi. Ảnh Đoàn Thanh Hà. Kiến trúc Phạm Thanh Truyền TP HCM cũng đồng tình trồng cây xanh trong nhà có ưu điểm là tạo cảnh quan, giúp con người cảm giác được gần gũi thiên nhiên. Thông thường muốn trồng được cây trong nhà, thiết kế không gian đó phải thoáng đãng, đủ ánh sáng nên khi đó con người cảm thấy thoải mái. Bên cạnh những ưu điểm trên thì làm vườn trong nhà cũng có rất nhiều nhược điểm. Đầu tiên là mức đầu tư tốn kém hơn nhiều hơn so với việc bạn chỉ để vài chậu cây nhỏ. Ngoài ra, gia chủ phải tốn công sức và thời gian chăm sóc vườn, như phải dọn lá rụng, bón phân, bắt sâu bọ. Đặc biệt, nếu không trồng đúng kỹ thuật thì cây sẽ nhanh chết hoặc sẽ phá hỏng công trình. Đa phần cây trong nội thất chỉ sống được thời gian ngắn, sau đó phải thay cây khác. "Tôi vẫn khuyên khách hàng của mình hãy trồng cây xanh bên ngoài nhà hơn là cố gán ghép trồng bên trong nhà. Vì cây sống trong nhà là đi ngược về quy trình sinh thái. Gần đây, một số gia chủ vẫn thích trồng cây xanh bên trong nội thất, nhưng chỉ được thời gian đầu, sau đó thì cây chết sạch. Bên trong nội thất thiết kế sao cho thoáng, tiếp cận được thiên nhiên bên ngoài, có đối lưu thông khí tốt, như vậy là tốt lắm rồi", kiến trúc sư Truyền nhận xét. Cả hai kiến trúc sư đều cho rằng, với không gian nội thất, thay vì làm vườn, nên trồng những cây vừa phải trong những chậu nhỏ sẽ phù hợp hơn. Vì như thế, bạn có thể dễ dàng thay đổi môi trường sống cho cây, giúp kéo dài được sự thích nghi của cây với môi trường thiếu ánh sáng. "Bạn có thể chọn các cây treo như thường xuân, vạn niên thanh hoặc trồng trong chậu với cây hạnh phúc, thiết mộc lan, cây ngũ gia bì có khả năng đuổi muỗi...", kiến trúc sư Hà khuyên. Thái Bình
người bị trời trồng