Tần An nói: "Thành Bắc giám ngục." Tần Hiểu Yến có chút nghi hoặc, hỏi: "Chúng ta không trở về nhà sao?" Tần An điểm đầu nói: "Trở về không được, về nhà lộ tất cả đều là Tang Thi, bị phong kín. Đọc truyện Nhà Ta Cửa Sau Thông Mạt Thế chương 5 tiêu đề '500k Nhân Dân Tệ Cùng Gái Vị Thành Niên Thường Ngày'. TruyenYY hỗ trợ đọc truyện tuyệt vời trên Mobile, Tablet và cho tải EPUB. nhưng lại không có bị lạc thần trí, nguy cơ tứ phía thế giới hoang phế ngân hàng Mạt Thế Ngự Linh Sư, Chương 253, Cự Nguyên Thành. Hiện menu. thực lực vì là bảy Giai Trung Kỳ. Ngoài ra, Cự Nguyên Thành bên trong còn có hai tên bị chúng người biết được cấp bảy sơ kỳ Tiến Hóa giả, cấp sáu nhân vật lợi hại cũng đầy đủ có sáu, bảy người Theo đó, Công ty đã có Quyết định số 3515/QĐ-PCTH, ngày 10/12/2021 về việc thành lập Ban chỉ huy phòng chống cháy nổ (BCH PCCN)&CNCH Công ty Điện lực Thanh Hóa năm 2022. Hiện tại BCH PCCN&CNCH tại Công ty gồm có 15 người được phân công nhiệm vụ cụ thể. Bên cạnh đó, thành Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử Mạt Thế Ác Ma Kỷ Nguyên. Công Thương . Chương 300. Mạt Thế Chi Chúa Tể Hư Không. Thái Điểu Đệ Nhất . Chương 827. Ta Ở Tận Thế Có Căn Phòng. Thần Tinh LL . Chương 1611. Điểm Khác Biệt Tận Thế (Soa Dị Điểm Mạt Nhật) - 差异点末日 Bạch Linh trở nên không còn xấu như vậy lậu, con mắt màu đỏ biến thành kim sắc, nguyên bản tóc biến thành màu đen xúc tu, bây giờ lại biến trở về tóc, chỉ là biến thành màu đỏ sậm. 2PtN. Tần An năm nay đã ba mươi tuổi, lúc này gã nằm bất động trên giường như người cạnh giường là một người phụ nữ, toàn thân mang trang phục công sở màu đen bó sát, cổ áo trễ xuống làm lộ khe ngực gợi cảm đến trêu người. Cô trang điểm rất trang nhã, tinh tế mà không kém phần lạnh là vợ trước của Tần An - Lý Tình huống trong thành phố ngày càng không tốt, trên mạng nói virus kia mang tính toàn cầu, cũng đã bùng phát ở rất nhiều quốc gia. Bây giờ đất nước mình cũng không tránh khỏi bệnh dịch này. Một người bạn làm trong chính phủ lén nói với tôi, thành phố Hàng Hải này sẽ nhanh chóng trở thành khu vực cách ly, tôi định rời khỏi nơi này...Nói đến đây, Lý Dĩnh dừng lại một chút, sau đó khẽ thở dài nói tiếp- Tôi thừa nhận tôi là loại đàn bà hám lợi, không thể kiên trì cùng anh đi đến Tôi đã chịu đủ cảnh hàng tháng ngân hàng đều đến đòi nợ, đi ăn tô mì thịt bò cũng phải cân nhắc đắn đo không biết nên thêm quả trứng hay Tôi muốn có cuộc sống tốt Trình Cương so với anh tốt hơn rất nhiều, anh ta nhiều tiền, trẻ tuổi, đẹp trai lại có trách nhiệm, anh ta có thể cho tôi mọi thứ tôi muốn, quan trọng là... anh ta yêu tôi!- Vì vậy tôi chọn rời xa anh, chuyện này có gì sai sao?- Trách ai được, cuộc sống có lẽ chính là vậy. Có lẽ trong mắt anh tôi không phải là một người đàn bà tốt nhưng chỉ như vậy tôi mới có được cuộc sống tốt!...Cơ thể Tần An khẽ run Dĩnh cũng không dừng lại mà tiếp tục nói- Tôi khuyên anh nên rời khỏi thành phố Hàng Hải đi, đây là lời khuyên chân Tôi hiểu, chuyện chúng ta ly hôn đả kích anh không ít, có lẽ nhất thời anh không cách nào tiếp nhận Tôi đã chuẩn bị cho anh rất nhiều thứ, gạo, rau quả, nước, thuốc thang, đèn nến, thuốc lá... và một ít vũ khí phòng Hiện nay mỗi ngày đều có cướp bóc phá phách, thậm chí cảnh sát vũ trang cũng đã sứt đầu mẻ trán đến nhập viện rồi. Nếu như anh không muốn rời đi, có thể trốn ở trong nhà không ra ngoài, lượng lương thực kia đủ để anh sống ở đây một năm, hy vọng mọi chuyện từ trước đến nay có thể chấm dứt!Nói xong câu đó, Lý Dĩnh xoay người rời đi không chút lưu luyến, bên khóe mi cô rơi xuống một giọt nước An nằm trên giường, luôn phủ chăn kín đầu, trên mặt gã lúc này cũng đã dàn dụa nước cảm bảy năm đến cuối cùng cũng chỉ như nước chảy mây trôi............Ba tháng sau, thành phố Hàng Hải từng phồn hoa hưng thịnh nay đã biến thành một "thành phố chết".Khắp nơi trên đường phố đều là Tang thi Zombie, xác sống, xác người chết những vẫn di chuyển đi lại được, hành động theo bản năng, ăn thịt người và đồng loại.Loại sinh vậy kỳ quái này không còn xa lạ với Tần An nữa, bởi vì chúng nó chẳng khác gì những con Tang thi trong các tác phẩm tận chân cứng ngắc, khát máu hung tàn, chẳng có linh hồn...Lúc này Tần An đang nằm trên ban công phòng trọ cao nhất, tầng 18, dùng kính viễn vọng quan sát Tang thi trên đường người còn sống đều gặp khó khăn, phần lớn đều biến thành thức ăn trong miệng lũ Tang thi kia, những người còn sót lại chắc cũng trốn trong nhà như An kiểm tra lại những thứ Lý Dĩnh chuẩn bị cho mình, thật sự là không ít, cái gì cũng có chất đầy hai gian cộng lại ước chừng cũng hơn hai mươi bảy mét vuông phòng thứ kia đừng nói là một năm, ngay cả hai ba năm không bước ra khỏi cửa cũng đủ để gã ăn nay toàn thành phố đã cắt điện không có Internet, may mắn là vẫn còn nước và không khí để dùng, điều này làm cho Tần An không đến mức bị chết sống bình thản cô độc có thể xóa đi bi thương, Tần An chính là như vậy. Tuy vết thương khi Lý Dĩnh rời đi không hoàn toàn biến mất nhưng cũng bị gã chôn sâu trong đáy tháng đã đủ để gã khôi phục lại, ít nhất hôm nay gã đã nghĩ đến bản thân mình cần phải mà gì để sống sót?Ban công sát vách bỗng truyền đến tiếng động, ánh mắt Tần An nhếch lên một chút liền nhìn thấy một nam một nữa từ trong phòng nhảy họ là hàng xóm của Tần An, là một đôi vợ chồng, người đàn ông tên Lưu Thiên Vũ còn vợ anh ta là Tần Hiểu thượng hai nhà chỉ cách nhau tầm bốn mét không được tính là xa, ở phía bên kia Lưu Thiên Vũ phất tay chào hỏi Tần An nhếch lên một nụ cười lạnh, cũng không để ý đến hai người bọn họ ngoài Lý Dĩnh cũng có qua lại với vợ chồng hắn, Trình Cương là tổng giám đốc công ty Tần Hiểu Yến làm việc, một người đàn ông độc thân hoàng kim chưa đầy ba mươi tuổi. Nhờ sự trợ giúp của Tần Hiểu Yến, Lý Dĩnh với tên kia mới đến với nhau, hơn nữa còn khiến Lý Dĩnh quyết định rời bỏ kia vợ chồng Tần Hiểu Yên rất xem thường Tần An, vì thế trước lúc tận thế mặc dù bọn họ là hàng xóm nhưng hầu như chẳng bao giờ bắt chuyện. Ngược lại cả hai người kia đều có giao hảo với Lý Dĩnh, cho rằng tướng mạo của Tần An gã không xứng đáng với khuôn mặt mỹ lệ của Lý hôm nay chuyện đời thay đổi, con người tự nhiên cũng có chút biến dĩ Lưu Thiên Vũ chủ động chào hỏi Tần An như vậy là bởi vì một nguyên nhân duy nhất, vợ chồng bọn họ đã hết lương mặt hắn ta có chút tái nhợt, nhìn Tần An tươi cười đến buồn nôn, nịnh nọt nói - Chú em, hôm nay nghe quảng bá trên đài rồi phải không? Cả nước đã có vài tỷ người bị nhiễm virus rồi, chỉ cần Tang thi cắn một cái cũng sẽ biến thành Tang thi, chú nói xem có phải rất đáng sợ không?"Tần An không để ý đến hắn, tiếp tục quan sát tình hình dưới Thiên VŨ nói tiếp - Chú em, cũng không biết đại nạn này lúc nào mới qua, điểm này chúng ta đều không bằng tiểu Dĩnh rồi. Tôi thấy trước lúc rời đi cô ấy còn mua cho chú rất nhiều đồ ăn, lúc ấy tôi còn không hiểu, không nghĩ đến là cô ấy đã có sự chuẩn bị trước. Chú cũng biết, lương thực của bọn tôi sớm đã không còn, chú xem có thể bán cho chúng tôi một ít hay không?Tần An lạnh lùng cười một tiếng, mở miệng nói - Tốt thôi, một gói mì tôm năm mươi vạn, đưa tiền đây!Sắc mặt Lưu Thiên Vũ trở nên tái nhợt, bộ dáng tươi cười giả tạo kia cũng không còn Hiểu Yến đứng bên cạnh hắn sắc mặt lúc này cũng đã chuyển sang đỏ, tức giận nói - Mặc dù Trình Cương là do tôi giới thiệu với Tiểu Dĩnh, nhưng... đó cũng là sự lựa chọn của cô ấy, anh không giữ được vợ mình thì thôi sao lại giận chúng tôi chứ?Cơ thể Tần An run rẩy, gã quay đầu căm tức nhìn Tần Hiểu Thiên Vũ lúc này cũng vội vàng bịt miệng Tần Hiểu Yên lại, nói - Tần An, chú đừng giận cô ấy làm gì, chú xem, hôm nay đã rơi vào thế cục này, tốt xấu gì chúng ta cũng là hàng xóm, chú chia cho chúng tôi một ít thức ăn cũng là cứu hai mạng người đó!Tần An cũng không muốn nhiều lời, nhìn chằm chằm phía đối diện một lúc lâu mới lạnh lùng nói một câu - Các người chờ chết đói xong thì dứt khoát xoay người trở vào trong, bên tai vang lên tiếng la thét ầm ĩ của Lưu Thiên Vũ - Này, Tần An, chú đừng đi!Tần Hiểu Yên giống như đặc biệt khí phách, nói - Ông xã, anh đừng cầu xin hắn nữa! Cùng lắm chúng ta xông ra ngoài!"Bốp!" Một tiếng vang giòn tan vang lên, giống như là âm thanh do va chạm bàn sau đó là tiếng thét của Lưu Thiên Vũ - Đúng là đồ đàn bà thiếu suy nghĩ, cô thật sự muốn bị bỏ đói sao? Cô không thấy kết cục của những người muốn chạy trốn ngoài kia sao? Bọn họ đều biến thành thức ăn của Tang thi đấy!Sau khi Tần An khép cửa sổ lại, âm thanh ngoài kia cũng nhỏ đi không ít, chỉ mơ hồ nghe được loáng thoáng tiếng Lưu Thiên Vũ chửi mắng Tần Tiểu Yên, còn Tần Tiểu Yên thì chỉ biết khóc nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Kỳ thật trong lòng gã cũng không hận nhiều như vậy, chẳng qua là bi thương...Được rồi, tất cả đều cho nó phai dần theo thời gian An làm chút gì ăn, lại nhìn ra bên ngoài, lúc này ước chừng mười hai giờ sống cô tịch tra tấn nội tâm con người, Tần An bắt đầu tự tìm cách giày vò bản thân mình, để cho toàn thân vã mồ hôi, mệt mỏi vô cùng chẳng còn chút sức lực nào để suy nghĩ vẩn vơ trong phòng khách, gã bắt đầu làm rất nhiều vận đẩy, hít đất, nằm ngửa bật dậy, luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, bật suốt ba tháng, mỗi ngày Tần An đều có hàng giờ vận động trong phòng như vậy, điều này làm cho cơ thể gã càng lúc càng trở nên cường cao gần một mán tám, nặng gần một trăm bốn mươi cân, so với ba tháng trước đã gầy đi bốn mươi như trước kia gã là một tên đàn ông hơi mập mạp thì bây giờ chỉ có thể dùng từ "nam thanh niên cường tráng" để hình An biết rõ, gã phải làm bản thân trở nên mạnh hơn bởi vì sẽ có một ngày nhất định gã phải đối mặt với đám Tang thi đồng hồ chỉ đúng sáu giờ, Tần An rốt cuộc cũng nằm gục xuống mặt đất. Gã mệt đến nỗi không muốn cử động cơ thể, cuối cùng mi mắt cũng không giương lên nổi, mệt mỏi thiếp đêm nằm mơ, cái tình huống ấy bất kể qua bao lâu Tần An cũng không thể đó gã vừa mới xuất ngũ, đến thành phố Hàng Hải lạ lẫm này cuộc sống bắt đầu bước sang một chương mới. Lúc tìm việc trong thành phố, lần đầu tiên gã chạm mặt Lý Dĩnh, cảnh trong mộng chân thật như thực vậy, Tần An có thể thấy rõ ràng nét quật cường cao ngạo trên gương mặt nhiên một loạt tiếng gõ cửa ầm ĩ làm Tần An bừng dưới đất đứng dậy, cảm thấy mặt mình lành lạnh nên đưa tay lau qua... vậy mà ở trong mộng gã đã đó tiếng đập cửa càng trở nên dồn dập, đồng thời theo đó là tiếng một người đàn bà kêu to - Tần An, mở cửa, tôi cầu xin anh mở cửa, cứu tôi với! Lưu Thiên Vũ chết rồi, anh ta bị lão Vương sát vách cắn chết!...Tần An sững sờ, sau đó theo bản năng vọt đến trước cửa, mở cửa chống trộm nhìn ra Hiểu Yên lúc này nước mắt dàn dụa, dán chặt cơ thể lên bức rào chắn trên thấy Tần An, đang khóc lóc thảm thiết bỗng đôi mắt cô ta sáng lên, gọi lớn - Mở cửa! Tần An, cầu xin anh mở cửa nhanh An khẽ nhíu mày, ánh mắt gã vượt qua Tần Hiểu Yên nhìn về phía sau, ánh trắng dọi vào hành lang rơi trên người Lưu Thiên Vũ té ngã trên mặt đất. Mà có thể thấy cơ thể hắn ta bị cắn xé rất nhiều, máu me chảy đầy mặt đặt ánh mắt vào Tần Hiểu Yên, bắt gặp bộ dáng bất lực sợ hãi tột độ của cô, Tần An khẽ thở dài, gã không chút do dự mở hàng rào chắn cửa ra. Tần Hiểu Yên giống như vừa lăn vừa bò vào trong phòng vậy, Tần An cũng nhanh chóng cài kỹ cửa quay đầu lại nhìn thấy Tần HIểu Yên quỳ trên mặt đất, gào An không thèm để ý đến cô ta, xoay người ngồi xuống ghế sa ***, mở chai nước khoáng uống một ngụm, cảm giác cơ bắp trên cơ thể đều ê lần nữa quét ánh nhìn lên người Tần Hiểu Yên, cười lạnh nói - Nói đi, chuyện gì xảy ra vậy? Tần An sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh. Hắn ở chạy động trung huy động đôi tay, chín đạo hồng mang từ trong tay bay ra, bắn thẳng đến hướng Hồng Vũ Điểu. Nhưng mà, đương hồng nguyệt phi đao bắn vào Hồng Vũ Điểu thân thể sau, chỉ là làm nó kêu to vài tiếng, lại bởi vì không có thương tổn đến nó yếu hại mà vô pháp ngăn cản nó sắp sửa bay khỏi động tác. Bị Hồng Vũ Điểu bắt lấy Lưu Hạ, lúc này cũng là khẩn trương vạn phần, nàng không kịp tự hỏi, viêm chi tay trái nhanh chóng thăng ôn, rồi mới nháy mắt biến thành thiêu than lửa đỏ trạng thái hướng đại điểu cự trảo nắm đi. Đương tay nàng nắm giữ ở điểu chân, sốt cao độ ấm năng Hồng Vũ Điểu phát ra thảm thiết tru lên, mà nàng bàn tay cùng điểu chân tiếp xúc địa phương, cũng toát ra hắc hắc yên cùng đốt trọi hương vị. Hồng Vũ Điểu chịu đựng không được như vậy đau đớn, ở không trung xoay chuyển một chút, cự trảo buông lỏng ra Lưu Hạ thân thể! Mà Lưu Hạ ở thoát ly Hồng Vũ Điểu thân thể sau, cũng không có thoát ly nguy hiểm, bởi vì nàng lúc này thân thể ở vào khoảng cách đại lâu chừng hai mươi mễ treo không trung! Ngay sau đó, thật lớn địa cầu dẫn lực làm nàng nhanh chóng ngã xuống, ngã xuống khi, nàng ánh mắt cấp lóe, thấy được lâu giác thượng xuất hiện nam nhân kia, Tần An. Lưu Hạ lúc này thật sự muốn khóc! Vì cái gì, vì cái gì bị thương luôn là nàng? Trên mặt đất, nhưng có vô số Tang Thi, nàng hiện giờ thân thể đã mất đi cân bằng, chỉ cần rơi xuống mặt đất, kia nhất định là hẳn phải chết không thể nghi ngờ! 100 mét độ cao, ngã chết đã xem như tốt nhất kết quả, cho dù quăng không chết nàng cũng sẽ nháy mắt bị những cái đó Tang Thi ăn liền xương cốt đều không dư thừa! Nàng lại muốn chết sao? Nam nhân kia ở nơi nào? Hắn còn có thể cứu nàng sao? Lưu Hạ tại hạ lạc khi, đem chính mình sở hữu lực chú ý tất cả đều tập trung nhìn về phía lâu giác, kia nam nhân đầy mặt giao thoa, khoảng cách chính mình đã là càng ngày càng xa! Lưu Hạ mỉm cười, nàng biết không ai có thể cứu nàng! Nàng tưởng cứ như vậy từ bỏ đi, chính mình tối hôm qua vốn dĩ nên đã chết không phải sao? Nghĩ đến đây, Lưu Hạ chậm rãi nhắm hai mắt lại. Đã có thể ở nàng đôi mắt vừa mới muốn bế khẩn thời điểm, nàng lại nhanh chóng mở, rồi mới đem đôi mắt trừng tròn xoe, bởi vì nàng nhìn đến trên lầu nam nhân kia, đã từ lâu đỉnh trên tường vây trực tiếp nhảy xuống tới! Có lẽ là bởi vì trọng lượng nguyên nhân, nam nhân rơi xuống tốc độ phi thường mau, cơ hồ là nháy mắt liền tiếp cận chính mình, ở giữa không trung, đầu của hắn ở dưới, thân thể dựng thẳng, mà chính mình còn lại là nằm thẳng rơi xuống, đầu nghiêng hướng về phía trước, hai người ở tiếp cận sau này thành mặt đối mặt tình hình. Lưu Hạ hoảng sợ nhìn Tần An. Người nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì? Hắn thật sự không sợ chết? Vẫn là hắn cảm thấy chính mình sinh mệnh so với hắn quan trọng đâu? Hắn vì cái gì muốn như thế làm? Mà Tần An lúc này trong lòng căn bản là không tưởng như vậy nhiều. Hắn chỉ là cảm thấy Lưu Hạ là cái không tồi cô nương, nàng sinh mệnh còn thực ngắn ngủi, còn bất mãn mười tám tuổi, nàng nhân sinh còn có rất dài lộ có thể đi. Như vậy làm một cái thiện lương nam nhân, hắn không thể thấy chết mà không cứu! Huống hồ chính mình hiện giờ thực lực, cũng không phải không có liều mạng khả năng. Kỳ thật vô luận là ngày hôm qua vẫn là hôm nay, ở Lưu Hạ xem ra Tần An đều là liều mình đi cứu nàng. Nhưng là Tần An chính mình cũng hiểu được, hắn cũng không phải hoàn toàn đầu óc nóng lên, hắn là thấy được có một tia khả năng, đã có khả năng nói, Tần An liền không muốn từ bỏ. Vươn tay, Tần An ở Lưu Hạ ngực thượng thật mạnh nhéo một chút! Quá trượt không bắt lấy! Theo thân thể rơi xuống tốc độ nhanh hơn, Tần An khoảng cách Lưu Hạ càng gần. Lúc này hắn có thể duỗi tay, đem Lưu Hạ thân thể trực tiếp ôm vào chính mình trong lòng ngực. Hai người cuối cùng ở không trung hòa hợp nhất thể, rồi mới càng nhanh chóng xuống phía dưới rơi đi. Bên tai tựa hồ lại tiếng gió, Lưu Hạ đôi mắt không chớp mắt nhìn gắt gao ôm chính mình nam nhân mặt. Ngăn nắp một khuôn mặt, ngũ quan kỳ thật thực thanh tú, không phải rất tuấn tú, nhưng lại rất có dương cương chi khí. Giờ phút này, nơi đây, này một trương gương mặt đã thật sâu dung nhập Lưu Hạ tâm. Tần An lại không có công phu đi xem Lưu Hạ, hắn nỗ lực ở không trung điều tiết chính mình cân bằng, làm chính mình hai chân xuống phía dưới, lúc sau hướng mặt đất nhìn lại. 30 mét, hai mươi mễ, mười mét! Phía dưới, kia rậm rạp Tang Thi, hiển nhiên còn không có chú ý tới mỹ vị đồ ăn đang từ thiên mà hàng! Tần An ở trong lòng ăn xin, Hiểu Yến, dùng ngươi dị năng phù hộ ngươi lão công thoát hiểm đi! Tâm tư chưa dứt, Tần An chân đã dẫm tới rồi phía dưới một cái Tang Thi trên đầu. Mà liền ở hắn chân cùng Tang Thi đầu tiếp xúc kia trong nháy mắt, Tần An bỗng nhiên cảm thấy chính mình một chút trở nên nhẹ như lá rụng! Thành công! Lá rụng thân pháp làm hắn nháy mắt thoát khỏi địa cầu dẫn lực! Không có thời gian may mắn cùng vui sướng, cần thiết ở Tang Thi nhóm có điều phản ứng thời điểm thoát ly hiểm địa! Bằng không kia vô số Tang Thi chi trảo, đem đem hắn cùng trong lòng ngực nữ nhân trực tiếp kéo vào địa ngục bên trong. Dẫm lên Tang Thi đầu, dưới chân dùng sức, Tần An phi thân nhảy lên, thân thể bắn ra bảy tám mễ xa, rồi mới đơn chân lại đạp ở một cái khác Tang Thi đầu phía trên. Thân thể tạ một bước chi lực, lại lần nữa bay vọt, bắn thẳng đến hướng năm sáu mễ xa đại lâu coi cửa sổ! Tần An ở giữa không trung điều chỉnh tư thế, làm Lưu Hạ bị chính mình rộng lớn lòng dạ vây quanh, rồi mới chính hắn thân thể va chạm ở kia phiến cửa sổ thượng, trực tiếp phá cửa sổ mà nhập, ngã tiến 35 tầng đại lâu lầu hai thang lầu gian! Tần An trên mặt đất ôm ấp Lưu Hạ lăn ra mấy mét xa, cuối cùng va chạm ở trên tường. Không dám có bất luận cái gì trì hoãn, hắn nhanh chóng đứng lên, rồi mới ôm Lưu Hạ hướng trên lầu chạy tới. Bên ngoài, đàn thi hiển nhiên bị Tần An kinh động, chúng nó phát ra dị thường gào rống thanh, sôi nổi dùng cái mũi ngửi, tìm kiếm đồ ăn nơi đi. Mà Tần An lúc này, đã ôm Lưu Hạ chạy tới mười tầng độ cao, thoát khỏi chúng nó có thể ngửi được phạm vi. Tiếp tục hướng về phía trước chạy, Tần An thân thể đã bị mồ hôi ướt nhẹp, không biết là bởi vì quá khẩn trương, vẫn là đã chịu quá nhiều kinh hách. Cuối cùng, hắn một hơi chạy thượng 35 tầng, tiến vào chính mình phòng, đem Lưu Hạ ném tới trên sô pha thời điểm, thân thể thế nhưng có hư thoát cảm giác. Thật mạnh đem chính mình mông ném ở trên sô pha, nhìn một bên vẫn như cũ thân thể hơi hơi phát run, sắc mặt tái nhợt Lưu Hạ, Tần An trong lòng vốn dĩ có một tia tức giận biến mất. Hắn là tưởng hung hăng phê bình một chút cái này vị thành niên thiếu nữ, như thế nào liền như vậy không cẩn thận. Chính là nhìn nàng kia đã chịu kinh hách bộ dáng, Tần An thở dài, nói “Hảo! Sau này tiểu tâm điểm, thật là làm ta sợ muốn chết!” Lúc này, Lam Nguyệt cũng sắc mặt tái nhợt từ lâu đỉnh nhảy xuống tới. Nàng hiện giờ có dị năng, thể chất cũng có điều tăng mạnh, cho nên từ hai mét rất cao lâu đỉnh nhảy hồi ban công, cũng là có thể làm được. Nàng kỳ thật mới là đã chịu lớn nhất kinh hách người, bởi vì nàng thấy toàn quá trình. Từ Tần An nhảy xuống lâu, đến ở giữa không trung, đem Lưu Hạ ôm vào trong lòng ngực, cuối cùng trên mặt đất dẫm lên Tang Thi đầu phản hồi đại lâu, toàn bộ quá trình thời gian quá ngắn, lại kinh tâm động phách. Nhìn đến đã bình yên vô sự ngồi ở trên sô pha thở dốc hai người, Lam Nguyệt cuối cùng buông xuống nắm một lòng. Lúc sau nàng bắt đầu nổi lên toan tới, cái này làm người không bớt lo vị thành niên thiếu nữ! Nàng có phải hay không cố ý a, càng xem càng làm người chán ghét. Lam Nguyệt quật khởi cái miệng nhỏ, đi đến nghiêng về một phía điểm nước sôi, này thủy là buổi sáng Lưu Hạ dùng chính mình tay thiêu. Đem thủy khen ngược sau, Lam Nguyệt đem nó đưa đến Lưu Hạ trước mặt, nói “Uống điểm đi, áp áp kinh.” Lưu Hạ có chút run rẩy tiếp nhận ly nước, uống một hớp lớn sau, mới từ kinh hách trung phục hồi tinh thần lại. Nàng gầy yếu nhìn nhìn Tần An, âm thầm rơi xuống nước mắt. Lưu Hạ có chút khinh thường chính mình! Nàng hiện giờ như thế nào như thế ái khóc đâu? Nàng trước nay liền không phải một cái ái khóc nữ hài, ngày hôm qua khóc, hôm nay thế nhưng lại khóc! Từ nàng mang theo thái gia gia từ trong nhà nhảy ra sau, nàng liền vẫn luôn làm chính mình kiên cường, bởi vì không có người sẽ lại đem nàng xem thành là một cái nữ hài. Nàng cần thiết làm chính mình sống sót đồng thời, bảo vệ tốt thái gia gia an toàn. Nàng cũng làm tới rồi, vài lần đối mặt nguy hiểm nàng đều không có khóc, mà mấy lần hiểm cảnh trung đều mang theo thái gia gia thành công chạy thoát. Chính là hiện giờ không giống nhau, nàng biến thành bị người bảo vệ, mà loại này bị bảo hộ cảm giác, thì ra là thế mỹ diệu. Nhìn ở trên sô pha trong mắt rưng rưng nhìn chính mình Lưu Hạ, Tần An toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, cái này tiểu vị thành niên, hạng nhất đều thực kiên cường, hiện giờ như thế nhược nhược giống như một con đáng thương tiểu miêu giống nhau nhìn hắn, làm Tần An tâm nhảy dựng nhảy dựng. Hắn vội vàng đứng lên, đối Lưu Hạ nói “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, nhất định là bị dọa tới rồi, ta tiếp tục mang theo Lam Nguyệt đi ra bên ngoài nghiên cứu nàng dị năng, ngươi liền đừng tới!” Nói xong, hắn lôi kéo Lam Nguyệt tay, hướng dương đài đi đến. Mà Lam Nguyệt tắc cao hứng, tung tăng nhảy nhót tựa hồ nàng mới là vị thành niên thiếu nữ. Hai người đi sau, Lưu Hạ về tới phòng, nằm ở trên giường lại là khóc lớn một trận, chính mình như thế nào liền như thế mất mặt, như thế không biết cố gắng đâu! Mà Tần An ở nàng khóc thời điểm, đang cùng Lam Nguyệt giao lưu cảm tình, hắn chính là vạn phần tưởng được đến Lam Nguyệt dị năng a. Tuy rằng này dị năng ở Lam Nguyệt trên người phát huy ra thực lực phi thường kém, nhưng là Tần An biết, bằng tạ hiện giờ chính mình nhị cấp thân kiếm thể tu vi, một khi được đến Lam Nguyệt loại này thân pháp, hắn đem chân chính trở thành một người cao thủ! Một buổi trưa thời gian thực mau qua đi, mọi người cũng không biết Tần An cùng Lưu Hạ Lam Nguyệt hai nàng chi gian phát sinh cái này tiểu nhạc đệm. Lưu Viên Triều cùng mọi người giống nhau, không biết chính mình chắt gái buổi chiều kém điểm liền uy Tang Thi, bởi vì hắn một buổi trưa đều bị Ngô Diễm quấn lấy. Ngô Diễm lúc này liền ngồi ở trên giường, mà Lưu Viên Triều tắc trốn rất xa ngồi ở bên cửa sổ. Ngô Diễm nói “Hảo hảo, ta cũng lười đến cùng ngươi nói! Ta đêm nay liền cùng ngươi trụ cùng nhau, ta thích nghe ngươi giảng ngươi chuyện xưa cho ta nghe! Ngươi không phải nói trước giải phóng nhà ngươi là địa chủ sao? Nói cho ta nghe một chút đi, khi đó ngươi cưới mấy cái tiểu lão bà, còn có địa chủ gia có phải hay không đặc biệt sảng, có thể tùy tiện khi dễ hương lân?” Lưu Viên Triều ho khan vài tiếng nói “Ngô cô nương, ngươi xem hôm nay cũng đã chậm, chúng ta vẫn là qua bên kia ăn cơm đi? Ít nhất ngươi làm một nữ nhân, hẳn là chủ động đi giúp đỡ đại gia đem cơm làm thục đi?” Ngô Diễm chợt từ trên giường ngồi dậy, rồi mới nói “Như thế nào? Ngươi cái lão đông tây, muốn ăn ta thiêu đồ ăn? Hảo, ta đây liền đi cho ngươi làm, bất quá làm trao đổi điều kiện, đêm nay ta liền cùng ngươi ngủ, ngươi liền kể chuyện xưa hống ta ngủ!” Nói xong, nàng ngay lập tức chạy đi ra ngoài, lưu lại cứng họng Lưu lão nhân. Mà ở một khác gian trong phòng, hứng thú siêu cường Vương Tuệ đang dùng đôi tay ở Lâm Kiệt trên người sờ soạng, trong miệng nói “Cầu xin ngươi, mau nộp bài tập đi, bằng không ta liền nói cho gia trưởng của ngươi!” Lâm Kiệt lập tức hung ác một đốn gầm rú, rồi mới bắt đầu khi dễ muốn cáo gia trưởng lão sư, hai người chơi vui vẻ vô cùng. Ngô Thiên vẫn như cũ ở lôi kéo tỷ tỷ tay, cao hứng phấn chấn hỏi thăm Tàng Tây sự tình. Kim Cương tắc vô tâm không phổi vẫn như cũ đi ngủ. Lưu Đông Phong tắc thoải mái nằm ở trên giường, nhìn đối diện Vương Vân Chi ở từng cái đổi chủ hộ trong nhà phát hiện đủ loại kiểu dáng tình thú nội y. Tần An tắc vẫn như cũ ở trên lầu cùng Lam Nguyệt giao lưu này cảm tình. Mọi người trung, tựa hồ chỉ có Lưu Hạ nhất bi thảm, bởi vì chỉ có nàng hiện tại là cô đơn một người ở ngốc!

mạt thế nguy thành