Story Rankings NÔNG GIA NHẠC TIỂU LÃO BẢN Most Impressive Ranking # 515 dienvan out of 611 stories Other Rankings Read P.11(319-342) from the story Nông gia nhạc tiểu lão bản - 农家乐小老板 by thienbang with 773 reads.Đệ 319 chương Chương Thời Niên thiên hạ này ngọ tại lão gia Ta tính toán ở bí viên đắp mấy gian có đặc sắc nông gia viện, cũng tính toán đem Mạn Đà La sơn trang một lần nữa đối ngoại mở ra, hơn nữa ở bên trong đắp một gian lớn nhất đặc sắc nông gia phòng ăn, còn có tượng hiện ở trong thôn như vậy đắp một ít vườn trái Ngày tham gia Dec 2007 Đang ở The origin of passion Trường An Cổ Ý chi Dư Quả Lão Tác giả: Tiểu Đoạn Chương 1: Trường An Duyệt Người dịch: Aficio Hân hạnh giới thiệu đến độc giả yêu kiếm hiệp một câu chuyện ẩn chứa nhiều điều cần suy ngẫm. Phần tiếp theo sẽ do Tác giả : Sài Mễ Du Diêm Edit : Jean's Blog( Phần trước do Nê, Yan Qing edit. Còn phần này do Jean edit nha ) Cảm ơn những bạn đã giành thời gian edit truyệ Truyện Nông gia nhạc tiểu lão bản - Nông gia nhạc tiểu lão bản trên di động. Vui đọc truyện Thể loại: đam mỹ, hiện đại, sinh tử, chủng điền, cường x cường, 1×1, npCRJu. [NGNTLB] Chương 1 Vật kỷ niệm của cơn mộng xuân Tại văn phòng của khách sạn Quân Nhã ở trung tâm Lục đảo. Máy tính trên bàn làm việc đặt gần cửa sổ đang hoạt động, một người đàn ông thoạt nhìn hơn hai mươi đang đánh máy, mười ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, đánh đánh ngừng ngừng , thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường đối diện, hiển nhiên lực chú ý cũng không hoàn toàn đặt trên máy tính, khách sạn Quân Nhã ở trung tâm Thanh đảo vốn nổi danh là một khách sạn năm sao, người này gọi Trần An Tu, là quản lý bộ phận kỹ thuật của khách sạn, so với công nhân viên bình thường thì cấp bậc cao hơn một chút, nhưng chuyện cần phải quan tâm lại nhiều hơn không ít, hiện tại đã là mười một giờ năm phút tối, khoảng hai mươi phút nữa, những người khác cũng nên chuẩn bị tan ca, còn anh thì phải làm cho xong bản báo cáo tổng kết cuối tháng. Tấn Tấn theo ông bà nội trở về thôn trong núi từ cuối tuần, ngày mai thứ hai phải đi học, nên chiều nay ba ba lại đem cháu đưa xuống, gửi chổ em trai Thiên Vũ , nghe ý tứ của ba ba trong điện thoại thì hôm nay Tấn Tấn hơi phát sốt, sau khi uống thuốc hạ sốt thì nhiệt độ cũng đã hạ rồi, nhưng còn cần anh phải chú ý nhiều một chút. Cũng không biết bé con giờ này đã tốt hơn chưa, điện thoại của Thiên Vũ cả đêm cũng không liên lạc được. Trần An Tu năm nay 27 tuổi, Tấn Tấn là con trai của anh, năm nay 9 tuổi, học năm thứ ba tiểu học, nói cách khác năm đó Trần An Tu 18 tuổi đã sinh Tấn Tấn, nói sinh cũng không phải là có nữ nhân vì anh sinh một đứa nhỏ, chính là ý trên mặt chữ, Tấn Tấn bỗng xuất hiện trong bụng anh, năm đó học cấp ba anh uống say ở nhà đồng học nên phải qua đêm ở đó, vốn tưởng rằng chỉ là một hồi mộng xuân, ai ngờ chín tháng sau còn có thể thu hoạch một vật kỷ niệm mà cả đời cũng không thể thoát khỏi như vậy. Về phần muốn hỏi một thằng đàn ông vì sao có thể sinh con, chuyện này Trần An Tu về sau cũng từng sâu sắc nghĩ lại và nghiêm túc tổng kết, cuối cùngb anh cho ra hai đáp án đơn giản, một là do anh tư chất tự nhiên, có đủ năng lực mang thai sinh con, hai là người đàn ông ngủ cùng anh kia có thiên phú dị bẩm, có thể làm cho đàn ông cũng có thể mang thai sinh con. Nghĩ anh từ nhỏ kính già yêu trẻ, hoạt bát đáng yêu, thân thể khỏe mạnh, tính cách sáng sủa, sinh lý bình thường, làm sao có thể có đủ công năng kia, cũng bởi vì sau khi tốt nghiệp trung học, cùng bạn học mất liên lạc mà không thể nào khảo chứng, nhưng ở trong lòng của anh là tuyệt đối nhận định khả năng thứ hai. Đồng hồ đã điểm mười một giờ ba mươi , Trần An Tu đẩy máy tính trên bàn đã dùng cả đêm ra, ghế dựa dưới mông khẽ xoay, đôi chân dài tùy ý gác trên bệ cửa sổ, đối diện với cửa sổ là biển, thời tiết đêm nay không tồi, sóng trên biển rất nhỏ, nước biển cũng không tràn vào bãi cát như ban ngày, nhè nhẹ vỗ vào cầu treo bằng gỗ, tiếng còi của ca-nô mơ hồ truyền đến từ mặt biển xa xa, bộ kỹ thuật nằm trên lầu ba khách sạn đều là khâu hậu cần, các ban đều có thời gian quy định, phần lớn buổi tối không cần trực ban, vì thế khi đêm đến trên hành lang đều vắng vẻ vô cùng yên tĩnh. Trong văn phòng, Trần An Tu từ ngăn kéo lấy ra điếu thuốc và cái bật lửa, thuốc này là thuốc lá mềm chunghwa, một hộp là bảy tám chục đồng 1 đồng NDT = VND, vậy hộp thuốc này là VNĐ. Mắc quá, thuốc mình hút là VNĐ còn thấy mắc -_- , anh cũng không có dư tiền để mà mua, này là do đêm nay khi đi ăn hải sản ở phố sửa đèn tường, nhân viên phục vụ trong quán trộm đưa cho anh. Khách hàng khi đến đây chỉ được lấy một điếu, không được mang về. Anh kẹp ở dưới mũi hít hà, thuốc lá thơm thiệt đấy nhưng đáng tiếc là không thể hút. Sắp tan tầm rồi, không thể để vị tiểu tổ tông trong nhà ngửi thấy mùi thuốc lá. “Ngày mai chính là hội nghị thường kỳ cuối tháng, nếu như báo cáo vẫn chưa xong, không biết lão tổng giám đốc kia có thể trước mặt lãnh đạo khách sạn mà phê bình mình không đây?” Trần An Tu nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi thì thào tự nói một câu, giám đốc Kỹ thuật năm nay đã năm mươi tám tuổi, so với tuổi của ba ba anh thì lớn hơn, là một lão nhân tánh khí nóng nảy lại rất bao che khuyết điểm, điều kiện tiên quyết là ngươi đừng chọc cho ông ta nóng nảy, bằng không lúc đó cho dù có là họ hàng cũng không nhận, nghĩ đến việc báo cáo vẫn chưa xong tổng giám đốc có khả năng sẽ cực độ tức giận, Trần An Tu bĩu môi cười, quyết định hay là không đi khiêu chiến với cái cực hạn này, hôm nay xem ra là không làm xong được rồi ,vẫn là ngày mai mặt dày đi tìm người hỗ trợ đi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, cùng lắm thì mời người ta ăn cơm đền bù tổn thất thôi. Trên cửa truyền đến tiếng gõ theo quy luật. Lúc này, Trần An Tu quay đầu lại nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, mười một giờ rưỡi, anh nhàm chán cực kỳ duỗi cái lưng mỏi,“Nếu không vội tan tầm, thì ở bên ngoài chờ đi.” Tiếng gõ cửa đình chỉ, một người mặc đồng phục màu xám của khách sạn, trong tay cầm theo thùng dụng cụ và năm sáu người trẻ tuổi xô đẩy ồn ào tiến vào, tất cả đều khoảng hai mươi tuổi, có người kiên nhẫn chịu đựng làm việc, có thể kiếm tiền, không dựa vào người nhà nuôi, một người ăn no, cả nhà không đói bụng, bình thường không có việc gì tụ tập nói chuyện phiếm nhiều nhất chính là mấy cô gái xinh đẹp trong khách sạn, có thể dụ dỗ để làm bạn gái, Trần An Tu có đôi khi sẽ nghĩ, thời điểm anh ở lứa tuổi này là làm cái gì, ở trong trại huấn luyện hay là đang trên biển chấp hành nhiệm vụ, từ lúc tham gia quân ngũ năm mười tám tuổi đến khi xuất ngũ năm hai mươi sáu tuổi, việc nhập ngũ chiếm thời gian hơn bảy năm của anh, đó là một đoạn ký ức không cách nào xóa đi, bất quá những việc đó đều đã là quá khứ , hiện tại anh cũng rất tốt, đi làm rồi tan tầm, ngày nghĩ liền mang bé con về nhà, còn có thể ăn cơm do mụ mụ làm, người một nhà bình bình an an, so với những chiến hữu vĩnh viễn không về được kia, anh còn có cái gì chưa đủ . “Trần ca, em phục rồi, nhìn lão nhân gia ngài mặt cũng không đổi sắc, hiên ngang lẫm liệt, anh không lo lắng Chu Nghiên Nghiên qua đây để kiểm tra chất lượng sao?” Thiếu niên đang cười hì hì tiến đến gần Trần An Tu đích thị là Chu Viễn, năm nay mới mười chín, sau khi tốt nghiệp liền đi theo anh họ của cậu từ Tứ Xuyên đến Thanh đảo làm công, qua hai năm, anh họ của cậu mở một quán ăn nhỏ ở gần nhà Trần An Tu, Trần An Tu cũng thường đến thăm, cho nên trong khách sạn này so với người ngoài thì anh đối với Chu Viễn quen thuộc hơn . Tuy rằng bề ngoài nhìn đoán không ra, nhưng tuổi của Trần An Tu so với đám người kia lớn hơn, có vài người trong bộ kỹ thuật này khi gặp anh còn phải kêu một tiếng ca, lúc này chỉ thấy anh ngoắc ngoắc ngón tay, Chu Viễn cũng không nghi ngờ gì, dựa vào gần thêm một chút, Trần An Tu mạnh mẽ đứng dậy, quơ tay móc sang phải, đem đầu cậu ta ôm vào ngực dùng sức lắc lư, tay phải chỉ vào đồng hồ treo tường, quát“Cậu cũng không nhìn một chút bây giờ là mấy giờ rồi, Chu Nghiên Nghiên không tan ca sao, cô ấy còn có tâm tư nhàn nhã chạy sang bên này, chỉ vì để khấu trừ hai mươi đồng của tôi hả?” Chu Nghiên Nghiên là quản lý kiểm tra chất lượng của khách sạn bọn họ, chuyên trách kiểm tra và kỷ luật nhân viên, thích nhất là gõ cửa kiểm tra đột xuất, trong công ty bởi vì cô ta mà đơn vi phạm kỷ luật nhiều vô số kể, bộ kỹ thuật lại đặc biệt bi thảm, Trần An Tu tại Quân Nhã công tác gần một năm, chưa một lần bị nắm điểm yếu, có thể nói là một kỳ tích tồn tại sừng sững không ngã. Có người sau lưng vụng trộm truyền, Chu Nghiên Nghiên là vừa ý Trần An Tu, cho nên mới liên tiếp không phòng bị, Trần An Tu người này nói sao đây, mười người nhìn thấy anh, thì hết chín người sẽ thốt một tiếng tán thưởng, hoạt bát nhanh nhẹn, tiểu tử này lớn lên thật có tinh thần. Cao một mét tám, thân thể cao to cân xứng, đường cong từ bả vai đến mông eo rồi xuống đùi phi thường gọn gàng, dung mạo trong trẻo, khi cười còn lộ hai cái răng nanh, là một người hòa đồng, chịu được sự ồn ào, làm người cũng trượng nghĩa, ngẫu nhiên lại lộ vài điểm lưu manh, nhưng một chút cũng không khiến người khác chán ghét. Lúc trước khi anh đến khách sạn nhận lời mời, bộ phận nhân sự liều mạng khuyến khích anh nên đi lễ tân hoặc là đứng trước sân khấu, nói đó là bộ mặt của khách sạn. Ca hai buổi tối đúng 12h giờ tan tầm, bây giờ còn chưa đến giờ, vài người đã vội cất kỹ thùng dụng cụ của mình , đến máy đun nước rót nước uống, ngồi ồn ào xem náo nhiệt,“Ai, Tiểu Chu, cậu lại đi khiêu chiến Trần ca, nếu như hôm nay cậu quật ngã được Trần ca, ngày mai mấy anh góp tiền mời cậu đi ăn lẩu a.” “Lực tay của Trần ca rất mạnh, các anh sao không đến thử xem.” Chu Viễn kêu rên, cũng không thật nghiêm túc mà giãy dụa dưới tay Trần An Tu, bình thường đùa giỡn quen rồi, cậu biết rõ Trần An Tu có cái nhược điểm trí mạng, là sợ nhột ở thắt lưng, quả nhiên tay của cậu còn chưa kịp chạm đến, Trần An Tu đã khéo léo sử dụng lực đạo vừa phải đem người một cước đá văng . Mọi người nói giỡn một phen, Trần An Tu gõ gõ cái bàn chuyển sang chính sự,“Được rồi, trước tiên là nói về việc hôm nay tất cả các khu vực có yêu cầu giao ban đặc biệt nào không?” Đa số mọi người trong bộ kỹ thuật của Trần An Tu đều biết, chơi đùa ra chơi đùa, công tác không thể qua loa cho có lệ, nơi khác đều nói không có vấn đề, chỉ có người phụ trách phòng bếp nói cửa đóng bên trong kho hải sản bị hỏng, bởi vì là đặc chế , trong kho hàng của bộ kỹ thuật không có đồ dự bị, chỉ có thể đợi ngày mai thương lượng với bên cung cấp hàng để đưa tới, cũng đã gọi cho bộ phận bảo an đến lưu ý . “Được, đừng quên ghi lại trên sổ giao ban, tôi sẽ ở lại thêm chút nữa để cùng ban quản lý bàn bạc việc này, nếu không có việc gì thì trước hết ra ngoài đi, đừng quên chờ tôi gọi các cậu vào sửa chữa đó.” Trần An Tu nghiêng người đem bản báo cáo công việc treo trên tường lấy xuống, rồi đưa tay ném cho bọn họ. “Trần ca, anh tốt xấu gì cũng là hình tượng của bộ kỹ thuật chúng ta a, chú ý phong độ, chú ý thái độ đúng mực. Cứ để bộ phận khác chứng kiến thì ảnh hưởng thật không tốt.” Công tác báo cáo xong, liền có người có tâm tư đùa giỡn . Trần An Tu liếc nhìn người vừa nói chuyện,“Không muốn tan tầm hử, muốn ở trong này giúp tôi chỉnh lý báo cáo sao?” Người nọ sợ hãi không thôi, có thể trốn bao xa thì trốn,“Em không dám, Trần ca, em lập tức nhanh chóng lăn đi. Tuyệt đối không ở trong này gây trở ngại dưới con mắt của lão nhân gia ngài.” Đám người trong bộ kỹ thuật này a, cơ bản đều là từ thợ kỹ thuật mà làm lên, bằng cấp không cao nên cũng không đi đâu, công việc chính là ngồi ở chỗ kia phụ trách đánh máy phần báo cáo, quả thực muốn lấy mạng người mà, tầm mắt Trần An Tu nhất nhất đảo qua, những người khác không dám thở mạnh đều cầm bút ký báo cáo, hận không thể đào một cái thông đạo dưới chân để chạy khỏi nơi này, chỉ sợ bị Trần An Tu coi trọng thì phải chịu sự tàn phá cùng áp bách vô tình của anh. Chu Viễn là người đi sau cùng, đã ra tới cửa rồi mà còn quay lại thăm dò,“Trần ca, thời gian không còn sớm, Tấn Tấn một người ở trong nhà, anh cũng nên về sớm một chút đi, cái báo cáo này, nếu không thì ngày mai nhờ Hạ bí thư hỗ trợ vậy. Hạ bí thư đối anh tốt như vậy, chỉ cần Trần ca mở miệng, nàng không thể không giúp .” Hạ Phỉ, là thư ký của bộ kỹ thuật, nhận chức cùng lúc với Trần An Tu, nghe nói quan hệ cá nhân cũng không tệ lắm, nhưng mà cũng chỉ là nghe nói. “Được rồi, cậu đi trước đi, tôi thu thập xong sẽ lập tức đi ngay.” Người tiếp nhận giao ban lần lượt đến, Trần An Tu đem báo cáo đã làm tốt của bộ kỹ thuật cất giữ, chỉ còn chỉnh lý số liệu nữa là xong, chuẩn bị ngày mai tìm người hỗ trợ chỉnh hợp, đợi đến khi anh cùng ban quản lý giao ca xong, thời điểm rời khỏi văn phòng cũng đã là rạng sáng mười hai giờ rưỡi rồi. Nghĩ muốn đến chỗ Thiên Vũ đón Tấn Tấn, Trần An Tu ở trong phòng thay quần áo tắm rửa qua loa, thời điểm đi ngang qua thấy nhân viên nhà hàng cơm cũng còn chưa ăn, bây giờ đã là tháng ba, hai ngày trước trời hạ cơn mưa, không khí lạnh kéo đến, nhiệt độ bất chợt hạ xuống, men theo lối đi dành cho công nhân viên đi ra, bị gió biển thổi qua, cho dù có mặc áo lông cũng tránh không khỏi bị đông lạnh đến mức run rẫy. Trần Thiên Vũ em trai Trần An Tu ở tiểu khu phía nam cách khách sạn Quân Nhã bất quá chỉ khoảng hai trạm xe buýt, nhưng xe công cộng đã ngừng, Trần An Tu một đường chạy chậm đi qua, người sống về đêm trên đảo luôn không nhiều, đặc biệt là vùng Sơn Đông nơi khách sạn Quân Nhã tọa lạc lại là khu đô thị mới, mùa hạ và mùa thu là thời điểm khá tốt, trên đường có không ít quán thịt nướng, còn mùa đông và mùa xuân thì trên cơ bản buổi tối qua mười hai giờ đêm trên đường cơ hồ cũng không có người đi lại, cửa chính tiểu khu đã đóng, Trần An Tu gõ gõ cửa sổ, anh ở trong tiểu khu này đã được nửa năm, bảo vệ cũng nhận thức anh, khi từ phòng trực ban đi ra nhìn thấy mặt anh, người nọ không làm khó dễ liền mở cổng cho anh vào. Trần An Tu cầm chìa khóa mở cửa, thanh âm kinh động tới Trần Thiên Vũ ngủ trên ghế salon ở phòng khách, hắn ló cái đầu tóc rối bời từ trong chăn ra ,vói tay mở đèn“Anh ? Đã trễ thế như vậy, vừa tan tầm a?” Trần An Tu đem giầy ném tán loạn nơi huyền quan xắp xếp lên trên kệ, vừa đi vào trong vừa nói“Nhìn hai đứa trong phòng làm loạn này, một chổ trống để đặt chân cũng không có, lúc không có chuyện gì làm thì dọn dẹp chút đi.” Trong phòng, rác trong thùng đều tràn ra ngoài , túi nhựa, chai nước, hộp thức ăn nhanh rải rác một đống, trên mặt bàn bày ra chút mì ăn liền đang ăn dang dở, còn có ít mẫu vụn không biết của thứ đồ ăn gì cùng chai bia bị ngã lệch. Trần Thiên Vũ híp mắt, hàm hàm hồ hồ đáp ứng một tiếng “Đã biết, anh, Tấn Tấn đang ngủ trong phòng, nhóc con vừa khéo cảm mạo, anh đừng ôm nó chạy tới chạy lui nữa, đêm nay ngủ một giấc ở đây đi, ngày mai lại đi.” Dừng một chút lại tăng thêm một câu,“Em đã đổi mới drap giường rồi, rất sạch sẽ.” “Anh vào phòng xem Tấn Tấn một chút.” Trần An Tu lần mò vào cửa, men theo vị trí trong trí nhớ đẩy cửa ra, ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ trên đầu giường không quá sáng, bé con ôm chăn hiển nhiên ngủ say đã lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng , Trần An Tu kề cái trán mình với cái trán của bé con thử xem nhiệt độ, quả nhiên đã không nóng. “Ba ba?” Tấn Tấn hơi mở to nhãn tình nhuyễn nhuyễn mà hô một tiếng. “ Đánh thức con sao? Ba ba tắt đèn, con ngủ tiếp đi.” Trần An Tu cố ý hạ thấp thanh âm. Tiểu gia hỏa này đã triệt để tỉnh lại, bịt cái mũi lui về phía sau, không nói một tiếng trừng mắt nhìn anh. Trần An Tu nâng lên cánh tay đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, hôm nay vội vàng tắm rửa, mùi thuốc lá dính trên người tựa hồ vẫn chưa được khử sạch sẽ, chuyện này thật sự là không có biện pháp, trong bộ kỹ thuật đều là đàn ông, cho dù anh không hút thuốc thì còn có người khác hút, ít nhất cũng dính chút hương vị, anh từ bên giường đứng lên, cười cười,“Cái mũi thật thính a, ba ba đi tắm, con nhanh ngủ đi. Ngày mai còn đến trường.” * Lần thứ hai tắm rửa, sau khi tỉ mỉ tẩy trừ sạch sẽ, Trần An Tu lau tóc đi ra, đá đá sofa“Trong nhà còn có cái gì ăn không?” Lúc tám giờ tối tại nhà ăn dành cho công nhân viên ăn một bữa cơm, hiện tại cũng hơn một giờ, bụng đã sớm đói. Trần Thiên Vũ trở mình, vươn tay chỉ tủ TV,“Có mì ăn liền, có bia, nhưng không có nước ấm.” Phòng bếp so với phòng khách cũng không sạch sẽ hơn bao nhiêu, nước trong bình không có, chén ăn không rửa chồng chất tràn đầy trên bàn, bề bộn một ngày, giờ phút này Trần An Tu không có tinh lực giúp bọn họ thu thập, qua loa nấu hai gói mì ăn liền lấp đầy bụng, cài đồng hồ báo thức lúc bảy giờ dậy làm điểm tâm cho Tấn Tấn, rồi vén chăn lên giường đi ngủ. Bé con đã ngủ , cảm giác trong chăn có luồng nhiệt ấm áp , trong lúc ngủ mơ, thân thể nhỏ tự động tìm kiếm nguồn nhiệt, chậm rãi cọ đến trong ngực Trần An Tu. Trần An Tu sờ sờ mái tóc mềm nhuyễn của bé con, đem người ôm vào lòng, cũng chỉ có trong giấc mộng Tấn Tấn mới nguyện ý tới gần anh, bình thường Tấn Tấn cùng anh một chút cũng không thân cận, cha con trong lúc đó đều không nói cái gì. Điều này cũng không có thể oán bé con, Tấn Tấn từ nhỏ đến lớn, anh xác thực chưa từng chăm sóc qua. Chú thích Thanh Đảo chữ Hán giản thể 青岛; chữ Hán phồn thể 青島; bính âm Hán ngữ Qīngdǎo ; nghĩa “Đảo Xanh” là thành phố nằm ở phía đông tỉnh Sơn Đông, trên bán đảo Sơn Đông, Trung Quốc. Diện tích thành phố vào khoảng km², dân số xấp xỉ 7,5 triệu người. Từ thời Tuỳ Đường trở đi, Thanh Đảo đã trở thành một hải cảng quan trọng của Trung Quốc. Năm 1891 triều đình nhà Thanh đổi tên Thanh Đảo là Giao Áo 膠澳. Tên truyện 农家乐小老板 /Nông gia nhạc tiểu lão bản Tác giả 柴米油盐 / Sài Mễ Du Diêm Thể loại hiện đại, sinh tử, chủng điền, cán bộ cao cấp Tình trạng bản gốc đang viết đã được 277 chương Tình trạng edit lết theo DROP Editor Nấm đại nhân Beta Bào ngư aka Lạc Vũ Phong aka Các chủ p/s ta đào, ta đào, ta đào, hố khá sâu à, có ai lọt hố chửa hắc hắc hắc ___________________________________________ Văn Án Trần An Tu hai mươi sáu tuổi xuất ngũ, hai mươi bảy tuổi thất nghiệp, rồi trở lại trong thôn mở nông trường chăn nuôi , cửa hàng buôn bán kinh doanh rất tốt, cuộc sống thật vui vẻ, không có vợ, nhưng anh có con trai. Chín năm trước, Trần An Tu sau khi say rượu thì ở nhà đồng học vượt qua một đêm hỗn loạn, sau đó mạc danh kỳ diệu mang theo đứa nhỏ trong bụng, anh an ủi mình giết người là phạm pháp, chính là nhiều năm sau, anh mới biết được người trong phòng lúc ấy là chú của đồng học. Suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra là anh ngủ cùng với một ông chú. Muốn tìm ông chú kia báo thù sao? Nhưng mà nghe nói ông chú kia ở hai giới quân sự cùng chính trị đều rất có địa vị, trước tiên đem đứa nhỏ lẩn trốn rồi nói sau. Cho nên nói đây là một cuộc báo thù không thành dẫn tới bị áp liên tục? ================== ___________________________________________ Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 – Chương 5 -Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 – Chương 9 -Chương 10 Chương 11 – Chương 12 – Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 – Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20 Chương 21 – Chương 22 – Chương 23 – Chương 24 – Chương 25 – Chương 26 – Chương 27 – Chương 28 – Chương 29 – Chương 30 Chương 31 – Chương 32 – Chương 33 – Chương 34 – Chương 35 – Chương 36 – Chương 37 – Chương 38 – Chương 39 – Chương 40 Chương 41 – Chương 42 – Chương 43 – Chương 44 – Chương 45 – Chương 46 – Chương 47 – Chương 48 – Chương 49 – Chương 50 Chương 51 – Chương 52 – Chương 53 – Chương 54 – Chương 55 – Chương 56 – Chương 57 – Chương 58 – Chương 59 – Chương 60 Chương 61 – Chương 62 – Chương 63 – Chương 64 – Chương 65 – Chương 66 – Chương 67 – Chương 68 – Chương 69 – Chương 70 Chương 71 – Chương 72 – Chương 73 – Chương 74 – Chương 75 – Chương 76 – Chương 77 – Chương 78 – Chương 79 – Chương 80 Chương 81 – Chương 82 – Chương 83 – Chương 84 – Chương 85 – Chương 86 – Chương 87 Chương 88 – Chương 89 – Chương 90 Chương 91 – Chương 92 – Chương 93 – Chương 94 – Chương 95 – Chương 96 – Chương 97 – Chương 98 – Chương 99 – Chương 100 ……………………….. Lúc đầu edit truyện này, ta bị nhầm giữa Lục Đảo và Thanh đảo nên toàn để là Lục Đảo, ta đã tra cứu lại thì phát hiện Lục Đảo trong bản raw hóa ra là Thanh đảo, nên ta đã sửa lại rồi, còn có trong bản raw ghi là Đông Sơn mà bên Trung ấy chỉ có Sơn Đông thôi, nên ta mạn phép đổi lại. Thật xin lỗi vì lỗi nhầm lẫn này. Tác giả Sài Mễ Du Diêm Thể loại niên thượng, sinh tử, chủng điền, hào môn. Edit HuynhJJ Cuộc sống xung quanh gia đình và họ hàng An Tu ở Lục Đảo Tấn Tấn và Mạo Mạo dần lớn lên rồi một ngày sẽ dần rời xa ba nhỏ các bé? MỤC LỤC 312 ¶312 ¶313 ¶314 ¶315 ¶316 317 ¶318 ¶319 ¶320 ¶321 ¶322 323 ¶324 ¶325 ¶326 ¶327 ¶328 329 ¶330 ¶331 ¶332 ¶333 ¶334 335 ¶336 ¶337 ¶338 ¶339 ¶340 341 ¶342 ¶343 ¶344 ¶345 ¶346 347 ¶348 ¶349 ¶350 ¶351 ¶352 353 ¶354 ¶355 ¶356 ¶357 ¶358 359 ¶360 ¶361 ¶362 ¶363 ¶364 365 ¶366 ¶367 ¶368 ¶369 ¶370 371 ¶372¶373¶374¶375 95 lượt thích / 10,558 lượt đọc Nông Gia Nhạc từ chương 232 - 306Thể loại đam mỹ, hiện đại, sinh tử, chủng điền, cường x cường, 1×1, ...Cp Chương Thời Niên x Trần An TuCuộc sống bình thường tại thành phố Lục ĐảoTình tiết dần được hé mở, An Tu và Thời Niên, duyên nợ từ thưở người sứt môi, áo vấy máu. Một người mẻ trán rụng tới với nhau bằng Tấn Tấn qua một đêm say biết rõ đối phương, hiểu lầm 10 năm trời. Liệu họ có đến được với nhauWeb edit Có thể bạn thích? 𝐂𝐡𝐞𝐧𝐉𝐢 𝓜𝔂 𝓼𝔀𝓮𝓮𝓽𝓱𝓮𝓪𝓻𝓽 ashleyyyyy0506 268 34 12 Main couple ChenJi Side couples NoMin, MarkHyuck, Jaeren'' Ghét cái tên họ Zhong đó nhất trên đời!! '''' Zhong Chenle đây xin thề sẽ không bao giờ quay lại với cái thằng nhóc họ Park kia!! ''textfic jwi bottom.… SCHOOL 2021 REUP ssjjkbangtanie 7 0 23 School 2021 là đứa con tinh thần của chị Rubii. tớ rất yêu thích fic này, vậy nên tớ reup vì muốn bản thân được đọc lại fic dạng offline. KHÔNG LIÊN QUAN đến mng nên không đọc xin đừng nói lời cay nghiệt ạ!… [Zata x laville][AOB] chiếm quyền sở hữu của loài sói cacadangviettruyen 345 13 21 zata, anh là một alpha trội hoàn toàn còn laville cậu ấy chỉ là một omega lặn hàng ngày cậu chỉ dám nhìn anh từ xa cho đến một hôm cậu được anh tỏ tình,cậu vui lắm nhưng cuối cùng cậu cùng những người bạn omega của mình bị hắn ta bắt đi...… [Đn Hokage] Uchiha Tiến hành tạo ra tân thế giới VitHong635 683 175 28 Nữ chủ cầm nhầm kịch bản nam chính phản diện hắc hoá đoạ maAnh trai cầm kịch bản Bạch Nguyệt Quang yêu hoà bình vì chúng sinh tam giới một lòng không hối hậnHành trình nữ chủ ngốc bạch ngọt đến hắc hoá đến gặp các phản diện vì nhiều hoàn cảnh… [ABO] Hắc hóa đại lão luôn muốn độc chiếm tiểu khóc bao Miinnhi 0 0 9 Tui cop từ wiki về để đọc off hoy, chứ không có dịch đâu loại Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Trọng sinh , Hệ thống , ABO【 hắc hóa giá trị bạo biểu thô bạo biến thái công X một chạm vào liền khóc chít chít tiểu khóc bao thụ】"Như vậy ái khóc, thân một thân liền khóc, một hồi chuẩn bị làm sao bây giờ?"Nam nhân nhìn Hạ Tê cặp kia ướt dầm dề đôi mắt, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua kia đỏ tươi đuôi mắt, cười đến quả thực giống chỉ cần ăn người sói đuôi to dường Tê đã chết, trói định một cái trọng sinh hệ thống, sau đó liền xui xẻo mà gặp một cái hắc hóa giá trị bạo biểu đại biến sợ đến khóc chít chít, lại còn muốn căng da đầu đi công lược những cái đó ôm ấp hôn hít nâng lên cao, còn quy định tư thế nhiệm vụ, thiệt tình làm hắn tưởng hộc máu, cố tình nào đó biến thái còn bị hống đến rất cao hứng, thậm chí làm không biết mệt, đến cuối cùng, hắn tưởng phản kháng cũng chưa sức lực......… [BHTT][EDIT] Con đường giải oan của nữ pháp y peuchin11 327 2 162 Tác giả Giản KhuyếtEditor Mạt MạtThể loại Đô thị tình duyên, Tình hữu độc chung, Cường cường, Huyền nghi - Trinh thámCP Yến Quy x Cố Dĩ Di-CP Nữ pháp y ốm yếu & tay súng thiện xạ hồ ly tinhVăn ánSở Ngôn bò ra từ trong biển lửa địa ngục, trên lưng mang tội danh bán đứng chiến thân nàng bị bỏng một khoảng lớn, vẻ đẹp từng có không còn tồn tại lưng nàng mang theo linh hồn anh dũng của các chiến hữu chết thảm, tội phạm chưa bị diệt trừ, chân tướng không có kết quả, oan khuất chưa được rửa sạch, nàng không thể chết đi như vậy khi Sở Ngôn thay đổi diện mạo đổi tên thành Yến Quy, một lần nữa trở lại khoa pháp y điều tra kỹ thuật của đội điều tra hình sự Cục Công An thành phố Tân Hà, thề tìm ra chân tướng bị vùi Dĩ Di là bông hoa khó theo đuổi nhất thành phố Tân Hà,Thân thủ lợi hại, xinh đẹp như hoa, tính cách cao khi gặp được ma ốm Yến Quy thì lại rơi vào lưới tình -Cố Dĩ Di ôm cổ Yến Quy, ánh mắt quyến rũ như tơ..."Ma ốm, chị có được không vậy?""... Được."Sự thật chứng minh, có một pháp y tuy rằng cơ thể ốm yếu, nhưng tay lại thật sự được...Tag Cường cườngĐô thị tình duyênYêu sâu sắcHuyền nghi trinh thámTừ khóa tìm kiếm Vai chính Yến Quy , Cố Dĩ Di ┃ vai phụ Nhậm Du Nhiên, Hạ Chi Tình, nhóm bạn đa mưu túc trí, nhóm hung thủ cùng hung cực ác ┃ cái khác Đàm tình phá án heMột câu giới thiệu vắn tắt Để người chết được yên nghỉ, hơi thở chìm đi, oan khiên tẩy ý Khao khát trở về, chỉ có… [TRANS][GYURICKY] - Người yêu của cún con mellifluousvoice 170 55 4 Author 阿特CP Gyuvin x Ricky Học đường cuti đồ đóBản edit đã được tác giả cho phépCre pic oversense… Allisagi em ngủ ngoan nhé ThuyVyLuong0 76 13 3 "Isagi Yoichi,cậu đã có được thứ mình muốn chưa?""...chưa,nhưng bây giờ tôi lại hài lòng với cuộc sống như thế này"một cuộc sống bình yên bên những người tôi yêu… Thóc Mổ Gà [ABO] Taekook min_buu 501 136 2 "Jeon Jungkook cậu gian xảo lắm.""Tôi không gian xảo thì làm sao cậu yêu kẻ ngu xuẩn như tôi một cách mê muội đến như thế này được."… [NGNTLB] Chương 2 Đứa trẻ trong núi Vào mười tám năm trước khi chưa sinh Tấn Tấn, Trần An Tu vẫn cảm thấy mình là một người bình thường, nơi anh sinh ra gọi là Trần gia thôn, nằm trong một cái thôn nhỏ ở Sơn Đông Thanh đảo, ba của anh Trần Kiến Bình là nông dân bình thường ở nhà trồng trọt, còn có một chút tay nghề thợ mộc, mẹ là Lâm Anh làm giáo viên dạy toán trường cấp hai. Anh là con lớn trong nhà, ngoài ra còn một cặp song sinh em trai và em gái, Trần Thiên Vũ cùng Trần Thiên Tình. Nhũ danh Trần An Tu là Tráng Tráng, cha mẹ đặt danh tự này đơn giản chính là hy vọng con trai không có bệnh tật tai nạn, thân thể thực cường tráng khỏe mạnh mà lớn lên, nhưng lại không như mong muốn, anh bạn nhỏ Trần Tráng Tráng khi còn bé thân thể một chút cũng không tốt, khi sinh anh ra, mẹ anh không có sữa, cũng không phải thiếu, chính là một chút sữa cũng không có, ba ba anh hỏi thăm người ta nghe nói có thể uống sữa dê, liền đi lên chợ khiên một con dê mẹ trở về, lặp tức nấu sữa dê uy hài tử, bất quá khi đó cũng có người nói, tiểu hài tử không uống sữa mẹ, thì thân thể không tốt, tương lai còn dài đầu óc cũng không thông minh, cũng không biết là những lời này có phải ứng nghiệm hay không, Trần An Tu năm ngày bệnh nặng, ba ngày bệnh nhẹ, phát sốt ho khan tiêu chảy đều là chuyện thường ngày, lúc ấy mẹ anh phải ôm anh ra trạm xá tiêm, kim tiêm ghim vào da thịt, Trần Tráng Tráng đau đến oa oa khóc lớn, mẹ anh đi theo cũng ào ào rơi nước mắt, tình hình này của Tráng Tráng trong mắt ba ba thì có điểm chịu không nổi . Đọc tiếp “Nông gia nhạc tiểu lão bản – Chương 2” → [NGNTLB] Chương 1 Vật kỷ niệm của cơn mộng xuân Tại văn phòng của khách sạn Quân Nhã ở trung tâm Lục đảo. Máy tính trên bàn làm việc đặt gần cửa sổ đang hoạt động, một người đàn ông thoạt nhìn hơn hai mươi đang đánh máy, mười ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, đánh đánh ngừng ngừng , thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường đối diện, hiển nhiên lực chú ý cũng không hoàn toàn đặt trên máy tính, khách sạn Quân Nhã ở trung tâm Thanh đảo vốn nổi danh là một khách sạn năm sao, người này gọi Trần An Tu, là quản lý bộ phận kỹ thuật của khách sạn, so với công nhân viên bình thường thì cấp bậc cao hơn một chút, nhưng chuyện cần phải quan tâm lại nhiều hơn không ít, hiện tại đã là mười một giờ năm phút tối, khoảng hai mươi phút nữa, những người khác cũng nên chuẩn bị tan ca, còn anh thì phải làm cho xong bản báo cáo tổng kết cuối tháng. Đọc tiếp “Nông gia nhạc tiểu lão bản – Chương 1” →

nông gia nhạc tiểu lão bản